ĐÁ QUÝ KHÔNG NÓI DỐI - Trang 436

Khưu Lạc, khi anh quan tâm đến Trần Giai Vân như thế lẽ nào anh không
hề nghĩ rằng điều đó tàn nhẫn như thế nào đối với Ngôn Thiên Hạ đứng
cạnh anh không?

Đã từng, anh đã từng thề trước sông Nile rằng sau này không bao giờ làm
em tổn thương nữa, không phải sao?

Anh là đồ lừa đảo, hoặc là, em quá dễ bị lừa…

Thiên Hạ lạnh lùng nhìn hai người họ, chầm chậm từ từ hít thở, luồng
không khí lạnh sộc vào phổi. Cả người cô dường như đông cứng lại dưới
cái lạnh.

Khưu Lạc dùng lòng bàn tay lau nước mắt cho Giai Vân và đỡ cô ấy đứng
dậy. Anh đột nhiên nhìn Thiên Hạ, nhìn đôi mắt lạnh lùng ấy cô cảm thấy
có một thứ tình cảm khác vụt qua. Thiên Hạ thấy trong đó là sự hối hận, là
sự bất lực.

”Bọn anh đi trước đây”. Anh nhìn Thiên Hạ nói, không nói thêm câu nào
nữa, anh ôm chặt Giai Vân, cẩn thận từng chút. Khi anh chuẩn bị rời đi thì
Thiên Hạ buông một câu lạnh lùng khiến anh dừng bước.

”Phiền anh quản cô ấy cho chặt, đừng để cô ấy đến nhà tôi để bị đẩy lần
nữa. Cảm ơn”. Thiên Hạ cười nhạt còn Khưu Lạc không nói gì. Cô tiếp lời:
”Còn nữa, phiền anh”. Cô dừng lại rồi nói chậm: ”Đừng bao giờ xuất hiện
trước mặt tôi nữa. Cảm ơn”.

Trần Giai Vân nhầm rồi, không phải là cô không nên xuất hiện trước mặt
Khưu Lạc nữa mà là cả hai người không nên xuất hiện trước mặt Ngôn
Thiên Hạ nữa mới đúng!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.