ĐÁ QUÝ KHÔNG NÓI DỐI - Trang 456

Những ngày tháng ấm áp ấy, mỗi buổi sáng thức dậy, cô đều vuốt ve những
đường nét đẹp như tranh vẽ trên khuôn mặt Khưu Lạc, khi ngón tay lướt đi
lướt lại trên bờ môi của anh thì bị anh cắn một cái. Anh sẽ mở mắt nhìn về
phía cô, đôi mắt xanh dịu dàng, ấm áp.

Thiên Hạ đứng dậy, cuối cùng liếc nhìn lại mọi thứ, tắt đèn rời đi. Trong hai
năm cô sẽ không quay lại.

Suốt đêm Ngôn Thiên Hạ không yên giấc, đến tận bốn giờ sáng mới mơ
màng chìm vào giấc ngủ. Lái xe đưa cô đến sân bay, lúc ngồi trong xe cô
đều nhắm mắt thư giãn.

Sau khi đến bãi đỗ xe của sân bay, lái xe khẽ đánh thức cô, sau đó giúp cô
chuyển hành lý.

Cô vẫy tay tạm biệt lái xe, kéo va li đi về phía sân bay rộng lớn.

Đúng lúc mới bắt đầu lên máy bay.

Thiên Hạ rảo bước về phía cửa vào, đột nhiên phía sau có người gọi tên cô:
”Thiên Hạ!”

Cô thấy kinh ngạc, không chỉ vì có người chạy đến tận sân bay tìm cô mà
ngạc nhiên hơn, người ấy chính là Đường Mộc Thục.

Ngôn Thiên Hạ quay người, sau phút ngạc nhiên, cô mỉm cười với Đường
Mộc Thục.

Đường Mộc Thục vừa trải qua tuần trăng mật, khuôn mặt hớn hở, mỉm cười
rất tươi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.