ĐÁ QUÝ KHÔNG NÓI DỐI - Trang 72

nhăn cũng dài ra rồi. Tôi đi thay quần áo, cô ở đây đợi tôi”. Giai Vân không
cho Thiên Hạ cơ hội lôi kéo, Thiên Hạ cũng vui vì có cơ hội tiếp cận với
Giai Vân nên đương nhiên không phản đối rồi.

Trên tường ở phòng khách chiếc đồng hồ quả chuông cổ kính đổ một giờ
hai mươi phút, ngày hôm nay còn thời gian.

Trần Giai Vân ăn vận đẹp như hoa và đi từ trên gác xuống, gương mặt được
trang điểm kỹ càng, đôi mắt được đánh viền tím thật lộng lẫy. Thiên Hạ
mặc bộ quần áo màu nâu đi bên cạnh chẳng khác gì một người hầu.

Hai người rời khỏi biệt thự, Thiên Hạ cuối cùng cũng đã được thở trong bầu
không khí tươi mới, hương hoa thơm nhẹ nhàng bao phủ khắp xung quanh
biệt thự, hình như còn có thêm mùi nước hoa đặc biệt nữa.

“Giai Vân, mùi nước hoa của chị thật đặc biệt”. Đối với những người phụ
nữ cao ngạo thì việc cung phụng họ là cách tốt nhất.

Trần Giai Vân cười nhạt và nói: “Đây là loại nước hoa đặc chế. Có thể kích
thích hoocmon của những người đàn ông xung quanh. Nếu như cô có người
yêu thì tôi có thể tặng cô một lọ”. Giai Vân lấy ra trong túi xách một lọ
nước hoa màu hổ phách chừng 10ml.

Thiên Hạ cười lắc đầu: “E rằng tôi không dùng đến”. Trong câu nói có chút
gì đó bi thương thế nhưng nụ cười thì vẫn tươi như thế.

“Không sao, tôi tặng cô trước, chắc sẽ có cơ hội dùng thôi”.

Hai người con gái đi với nhau thì sẽ xem này xem kia và đi mua sắm một
cách vô thức.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.