DẠ THIÊN TỬ - Trang 1079

Gã râu dê không biết nên khóc hay cười, chỉ lắc đầu, sắc mặt có vẻ bất

đắc dĩ.

Gã râu dê và người đeo bao có vẻ như người đã quen đi đường núi, hành

tẩu trong rừng rậm nhẹ nhàng như đi trên đất bằng, lại có vẻ rất quen thuộc
khu rừng này. Bọn họ tuy đi nhanh, nhưng lại không gấp, hình như rất quan
tâm đến phản ứng của Diêu Diêu, mỗi khi con bé tội nghiệp kêu tê chân
bọn họ sẽ dừng lại bế nó xuống cho nó hoạt động một chút.

Trong khu rừng rậm rạp, thậm chí bọn họ còn chẳng cần trông Diêu

Diêu. Một đứa bé gái thì liệu có thể chạy đi đâu? Việc duy nhất bọn họ nhất
thiết phải chú ý là tìm một nơi tương đối trống trải hoặc dã thú sẽ không
xuất hiện, ví dụ như trên vách đá này.

Diêu Diêu ngồi trên một tảng đá lớn, hai tay chống cằm nhìn màu xanh

kéo dài vô tận, khuôn mặt nhỏ nhắn treo đầy u sầu. Con bé chẳng giống
như lũ trẻ bình thường khóc lóc kêu gào, thứ nhất là vì lúc trước theo Diệp
Tiểu Thiên chạy trốn tránh bị đuổi giết đã quen với việc sinh hoạt lang bạt
kỳ hồ như vậy rồi, thứ hai cũng là vì đại thúc đeo đao và đại thúc râu dê đối
xử với nó cũng không tệ.

Chẳng những hai người không đánh chửi đe dọa nó, trên đường cũng

chăm sóc nó khá tận tâm, ví như sau khi nướng đồ, cũng chọn chỗ mềm
nhất cho nó. Ngoại trừ việc bọn họ hạn chế tự do không đưa Diêu Diêu về
thì các phương diện khác thực sự không thể bắt bẻ.

- Tiểu thiên ca ca sẽ tới tìm mình chứ? Nhất định!

Nhớ tới quãng đường trốn khỏi Tĩnh Châu, Diệp Tiểu Thiên luôn có thể

từ trên trời giáng xuống vào những thời điểm mấu chốt, con bé lập tức tràn
đầy niềm tin.

Diệp Tiểu Thiên nằm trong bụi cỏ nhìn Diêu Diêu ngồi trên tảng đá xa

xa nghỉ ngơi cùng hai người kia, kinh ngạc lẩm bẩm:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.