DẠ THIÊN TỬ - Trang 134

Xe đến trước núi ắt có đường. Diệp Tiểu Thiên tin tưởng trời không tuyệt

đường sống của con người.

Sau khi vào thành, dùng đồng tiền cuối cùng mua ba cái bánh bao chay,

ba người miễn cưỡng đối phó với cái đói rồi lập tức đi về phía Tây thành.

Từ khi vào phủ Hoàng Châu, tâm trạng Thủy Vũ khá nặng nề. Tuy

nhiên, Diệp Tiểu Thiên vừa vui mừng vừa lo lắng nên không hề hay biết.
Thủy Vũ bị tụt lại phía sau. Nàng nhìn bóng lưng đàn ông đang cõng Nhạc
Diêu nhanh chân bước phía trước, muốn nói gì đó, cuối cùng, miễn cưỡng
im lặng.

Hôm nay, khi sắp tới cửa Tây, rốt cuộc Thủy Vũ cũng lấy hết dũng khí

đuổi theo Diệp Tiểu Thiên, nàng đang định nói gì với hắn thi đột nhiên
Diệp Tiểu Thiên dừng bước, nắm lấy vai nàng kéo sang một giao lộ góc
đường.

Tiết Thủy Vũ giật mình nói:

- Diệp đại ca, sao vậy?

Diệp Tiểu Thiên nói:

- Đừng lên tiếng!

Hắn giao Nhạc Diêu cho Thủy Vũ, dán mình vào góc tường thò đầu ra

xem xét tình hình bên ngoài. Chân mày nhanh chóng cau lại, gương mặt
dần chuyển sắc.

Chỗ cửa thành, dân chúng và đám thương nhân ra vào tấp nập, chỉ có hai

binh sĩ nửa sống nửa chết ôm cánh tay dựa vào cổng thành, lười biếng nhìn
dân chúng qua lại. Nhưng ở góc tường thành, dưới bóng tối, có năm sáu đại
hán đứng đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.