DẠ THIÊN TỬ - Trang 207

- Đa tạ đại nhân, đại nhân ngài trạch tâm nhân hậu, tâm địa Bồ Tát, tiền

đồ vô lượng...

Nam tử u buồn nhẹ nhàng khoát tay, cất bước đi lên bậc thang. Triều Bảo

Chính liếc Diệp Tiểu Thiên, bước nhanh theo, khó khăn lắm đuổi kịp nam
tử u buồn. Triều Bảo Chính lơ đãng ra hiệu bằng tay, một thôn phu rảnh rỗi
đứng trên đường khẽ gật đầu quay người rời đi.

***

Sáng sớm hôm sau, Diệp Tiểu Thiên liền mang theo Tiết Thủy Vũ và

Nhạc Diêu tới trước cửa nhà Triều Bảo Chính, chờ khoảng nửa canh giờ.
Cửa Triều phủ mở rộng, đoàn người của vị quan viên thanh niên điều
nhiệm tới Hồ huyện đi tới, Triều Bảo Chính đang theo sát sau lưng nam tử
u buồn kia.

Thấy Diệp Tiểu Thiên, nam tử u buồn kia cũng không nói hai lời, trái lại

lúc thấyTiết Thủy Vũ, mắt gã hơi sáng lên. Nữ tử xinh đẹp như vậy vốn
hiếm thấy, ở nơi hoang vắng thế này càng là độc nhất, đương nhiên khiến
người ta sinh ra cảm giác kinh diễm.

Triều Bảo Chính cung kính đưa nam tử u buồn tới cửa thôn, nhìn đội ngũ

dần đi xa, thấy gia đình ba người Diệp Tiểu Thiên ngồi trên chiếc xe
chuyên chở kia, y không khỏi lắc đầu cười khẽ, nói:

- Người tự mình tìm đường chết, ông trời cũng không cứu được...

Đại khái thấy Tiết Thủy Vũ là nữ lưu yếu đuối, Nhạc Diêu lại là trẻ con,

nam tử u buồn nhất thời nổi lòng tốt, gọi ba người ngồi lên xe.

Diêu Diêu nằm giữa hai đống đồ lẫn lộn, ngủ say sưa. Buổi sáng dậy quá

sớm, cô bé đang buồn ngủ. Diệp Tiểu Thiên và Tiết Thủy Vũ khoanh chân
ngồi trên khe hở, bàn tay nhỏ bé mềm mại của Tiết Thủy Vũ bị Diệp Tiểu
Thiên nắm chặt, không rút về được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.