- Hừm... trong phòng này có một người trẻ tuổi, bộ dáng... miệng nhìn
rất đẹp, các ngươi có biết hắn họ tên là gì không, nhà ở đâu?
Hai người kia nhìn nhau, lại nhìn đại sảnh trống rống, mặt biến sắc:
- Ô! Phong Linh ca ca, người đang nói cái gì vậy, đêm hôm khuya khoắt
người đừng nói giỡn mà, đáng sợ quá.
Phong Linh Nhi:
- ...
***
Diệp Tiểu Thiên trở lại miếu thổ địa. Huyện Hồ là một tòa sơn thành,
một nửa là đất bằng, một nửa là dốc núi, giữa núi cao cùng đất bằng còn có
một con sông, miếu thổ địa ở ngay trên sườn núi.
Lúc Diệp Tiểu Thiên ở dưới chân núi còn có ngọn đèn dầu có thể chiếu
sáng, ánh mắt nhìn thấy núi nối tiếp sao, chỉ là một sợi hoặc một mảnh màu
đen, trên trời có một mặt trăng sáng lớn, sương vương đầy đất, chỗ gần còn
thấy rõ ràng. Truyện "Dạ Thiên Tử: Lưỡng Tống Nguyên Minh " được
copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)
Diệp Tiểu Thiên dừng bước, quay đầu nhìn về phía dưới núi, thấy đèn
dầu đã điểm, như một ngôi sao sáng chói trên trời, đi lên chỗ cao, chỗ tối,
nhìn một mảnh màu đỏ, thế giới to lớn, hắn chưa từng có cảm giác kỳ diệu
đó khi ở kinh thành.
Trong không khí yên tĩnh xinh đẹp như vậy, thiên tính lạc quan của Diệp
Tiểu Thiên sớm đã quên hết phiền não. Hắn sờ sờ hai thỏi bạc trong tay áo,
lại sờ lên bộ quần áo nữ nhân chất liệu vải cực tốt đang khoác trên khủy tay
kia, cười hắc hắc, tốc độ leo núi nhanh hơn.