thu lại ánh mắt như tên trộm, ánh mắt hai người chạm vào nhau, lập tức
sinh ra cảm giác tỉnh táo và luyến tiếc.
Diệp Tiểu Thiên ho nhẹ một tiếng nói:
- Chim đẹp trong núi sâu, ngây thơ lãng mạn thật khiến cho người ta
sáng mắt a!
La Đại Hanh nói:
- Đồng cảm sâu sắc, chẳng qua... chỉ có thể nhìn từ xa, không thể chơi
đùa.
Diệp Tiểu Thiên kính nể nói:
- Nói rất hay! Nam nhân có thể có sắc tâm, nhưng không thể hạ lưu.
Ngươi là quân tử.
Đại Hanh lắc đầu nói:
- Không phải như vậy, cũng không phải Đại Hanh không muốn, thực ra
Đại Hanh không dám!
Diệp Tiểu Thiên ngạc nhiên nói:
- Câu này là như thế nào?
La Đại Hanh đè thấp âm xuống nói với Diệp Tiểu Thiên:
- Ngươi biết không? Nghe nói người Miêu trong núi này đều biết hạ độc
đấy. Loại độc này là một món bí truyền của tổ tiên người Miêu truyền lại,
vô cùng thần kỳ, gần giống như đạo thuật của người Hán chúng ta, có đủ
các loại thần kỳ. Nếu ngươi muốn lộn xộn trêu chọc con gái Miêu, một khi
bị cô ta hạ độc liền sống không bằng chết, đau không chịu nổi.