DẠ THIÊN TỬ - Trang 462

Diệp Tiểu Thiên ngẩng đầu nhìn lên, thấy một ngọn núi cao cao, to lớn

kỳ vĩ, đất đá lởm chởm, khó trách bị người khác gượng gạo gán ghép ra câu
chuyện Hoàng Đại Tiên cái gì, nếu là một ngọn núi bình thường, sợ rằng
cũng khó khiến cho mọi người tưởng tượng ly kỳ.

Diệp Tiểu Thiên kẹp tay áo dài vào giữa eo, nói:

- Đi thôi, lên núi!

La Đại Hanh ngẩng đầu nhìn ngọn núi, không ngừng kêu khổ:

- Trước kia nghe nói tới Hoàng Đại Tiên Lĩnh, nếu sớm biết cao như vậy,

ta sẽ không nói so tài ở nơi này, đến cửa nhà ta quyết đấu tốt bao nhiêu.

Diệp Tiểu Thiên liếc gã một cái hỏi:

- Ngươi còn sợ chưa khiến cha ngươi tức chết sao? Ít nói nhảm, lên núi!

Mặc dù La Đại Hanh béo, kỳ thực bởi vì khung xương của gã lớn, vóc

người cao, cũng không quá vướng víu. Chẳng qua Diệp Tiểu Thiên từng
thấy thể chất của gã, bị đồng học còm nhom giống như con khỉ đẩy, gã
ngửa mặt té ngã, kỳ thực thân thể vị nhân huynh này cũng không cường
tráng.

Quả nhiên, mới leo được một nửa ngọn núi tuy hiểm trở lại không quá

cao, La Đại Hanh đổ mồ hôi đầy mặt, thở hồng hộc:

- Không được, không được, đại ca, ta phải nghỉ ngơi một chút, huynh đệ

ta... thực... thực sự không bò được.

Diệp Tiểu Thiên bất đắc dĩ đứng lại, nói với gã:

- Cha ngươi không đến, nhưng ít nhất lão cũng phải thuê hai người cho

ngươi, đặc biệt nâng ngươi lên núi mới đúng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.