DẠ THIÊN TỬ - Trang 577

Diệp Tiểu Thiên đi đến trước mặt bọn người kia, đằng hắng một cái rồi

nói:

- Bản quan chính là Điển sử huyện này, các ngươi có oan khuất gì cần

tấu trình với bản quan?

- Thanh thiên đại lão gia, Thanh thiên đại lão gia của chúng tôi!

Hai phụ nhân gào khóc một tiếng, một đầu té nhào vào dưới chân Diệp

Tiểu Thiên. Một người ôm chặt một đùi Diệp Tiểu Thiên bật tiếng khóc hu
hu. Vì quá bi ai thảm thiết, nên kết quả ngoài một tiếng “Thanh thiên đại
lão gia”, thì ngay cả một từ hoàn chỉnh cũng không nói nên lời.

Hai người đàn bà khóc thảm thiết khiến Diệp Tiểu Thiên bất giác cũng

cảm thấy chua xót. Không biết làm sao nữa, nếu tiếp tục như vậy cuối cùng
sẽ không thành việc được. Hai người đàn bà ôm đùi hắn khóc, nước mắt
làm ướt đẫm quan bào của hắn. Nhưng hai người rốt cuộc có oan khuất gì,
Diệp Tiểu Thiên vẫn chưa hiểu.

Diệp Tiểu Thiên chỉ còn cách an ủi:

- Được rồi, được rồi, hai vị đại nương, đừng khóc nữa. Các vị rốt cuộc

muốn kiện cáo người nào, có oan khuất gì, hãy mau nói rõ ràng ra!

Hai người vẫn khóc hu hu, không nói lên lời. Đám phụ nhân đi theo bèn

xông lên đưa ra một ông lão tóc trắng phau phau, hai mắt sung đỏ, cạch
oành một tiếng quỳ trước mặt Diệp Tiểu Thiên. Một người khác đầu rạp
xuống đất, “binh binh” liên tiếp. “Thanh thiên đại lão gia, xin ngài làm chủ
thay cho chúng tiểu dân. Con tiểu dân... Nó... nó chết oan uổng...!

- Vụ án mạng?

Diệp Tiểu Thiên nghe xong đột nhiên giật mình. Vừa nãy hắn còn tưởng

rằng người nằm trên tấm ván cửa là bệnh nhân. Lúc này hắn dán mắt nhìn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.