DẠ THIÊN TỬ - Trang 669

đất như con lợn cào đất.

Mọi người khí huyết xuyên vào tâm gan, phẫn nộ ra tay, đánh đến nhiệt

huyết sôi trào, vui vẻ say sưa, nhưng đợi đến tất thảy đều kết thúc, mắt nhìn
thấy trong nha huyện một mảng hỗn độn, tay chân của Tề gia đã bị trói chặt
vẫn còn mắng chửi ầm ĩ, mọi người không khỏi cảm thấy mờ mịt.

Đúng vậy, cơn giận hôm nay được xả ra một cách thoải mái, nhưng sau

đó thì sao? Tề Mộc là rắn địa phương, tam giáo cửu lưu, giao lưu rộng lớn.
La Tuần kiểm của Tuần kiểm ti đều là tiểu huynh đệ của y. Hôm nay khiến
hắn mất mặt, ngày mai y ngóc đầu trở lại, khi đó lại phải làm thế nào?

Mọi người kìm lòng không đặng mà nhìn về phía cửa đại đường, thấy

Hoa Tri huyện đang ngơ ngác đứng ở đó, trong lòng thoáng lạnh.

- Mọi người rất phiền muộn cũng rất sợ hãi đúng không?

Một thanh âm đột nhiên vang lên, mọi người nhao nhao nhìn lại, thì thấy

Diệp Tiểu Thiên đang được Lý Vân Thông và Mã Huy đỡ, run rẩy đứng
lên, khóe miệng vẫn đang chảy máu, rất chật vật, nhưng mỗi ánh mắt nhìn
hắn đều lộ ra sự tôn kính.

Diệp Tiểu Thiên nói:

- Hôm nay lúc ta đi bắt Từ Lâm, có mắng chửi mọi người, ta mắng các

ngươi không dám phẫn nộ, ta mắng các ngươi không có dũng khí, không có
chí khí, là một đám bất lực đáng bị người ta ức hiếp! Ta nói nếu ngươi
muốn nhận được sự tôn trọng của người khác, bản thân ngươi phải tự đấu
tranh. Mọi người nghe lời của ta, cùng ta đi đến Từ gia, bắt Từ Lâm về.

Ánh mắt của Diệp Tiểu Thiên từ từ quét qua mọi người, đám nha dịch, tư

lại... đứng ở đằng xa dần dần bước tới xúm lại bên cạnh hắn, đến cả lão Lô
quét nhà cũng lặng lẽ gác cây chổi lại, bước vài bước gần về phía hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.