Diệp Tiểu Thiên nói:
- Nếu không, ta chính là hoàng đế, đại tướng quân hoặc là con riêng nào
đó của thổ ti lão gia, bỗng nhiên liền có một đội cứu binh do cha ta phái tới
từ trên trời giáng xuống, các ngươi đi theo ta cũng lập tức phất lên, chúng
ta thẳng đến Mộc gia, đem Tề Mộc đang run rẩy chặt đầu tại chỗ? Hay là,
các ngươi chỉ trông mong sẽ có cái gì mà giống như giang hồ kỳ hiệp gặp
chuyện bất bình giữa đường mà rút đao tương trợ, hoặc là tất cả chúng ta
cùng rớt xuống khe núi, nhặt được một quyển tiên lục bảo điểm gì đó, trên
một đống thiên tài địa bảo, lúc bò ra khỏi khe núi chính là từ gà con trong
trứng biến thành một đấu một vạn, chém một nhát vào cây lập tức nước
chảy hoa rơi?
Diệp Tiểu Thiên lắc đầu, lớn tiếng nói:
- Đều không có khả năng. Đó là câu chuyện tào lao bịa đặt ta nhìn thấy
lúc chơi đùa ở trong rạp hát. Hôm nay chúng ta thắng rồi, nhưng không tính
là thắng, nếu có thể luôn thắng, đó mới gọi là thắng, không dựa được vào
trời, không dựa được vào đất, không dựa được vào giang hồ kỳ hiệp thổ ti
hoàng đế, chỉ có thể dựa vào chính bản thân chúng ta! Truyện "Dạ Thiên
Tử: Lưỡng Tống Nguyên Minh " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc
(LuongSonBac.com)
Diệp Tiểu Thiên giơ nắm đấm lên, dùng sức vung lên không trung:
- Đều là hai vai đỡ một cái đầu, đều là hai đùi kẹp một xâu, ai sợ ai hả?
Mã Huy bỏ tay đang đỡ Diệp Tiểu Thiên ra, kích động vẫy tay:
- Điền sử đại nhân nói đúng! Ai sợ ai!
Mọi người nhao nhao giơ hai tay lên, tiếng hoan hô kích động đã vọt tới
cổ họng, liền nhìn thấy Diệp Tiểu Thiên -đại anh hùng trong lòng bọn họ