DẠ THIÊN TỬ - Trang 867

Diệp Tiểu Thiên nói:

- Vì Tề Mộc có tiền, có quyền, có vô số thủ đoạn nham hiểm. Song đây

là lý do có thể từ chối sao, là lý do các người nên từ chối sao?

Diệp Tiểu Thiên chỉ vào đám bộ khoái, dân tráng đứng trong mưa nói:

- Các ngươi đại diện cho triều đình, dưới ngòi bút văn nhân được gọi là

có nanh vuốt chim ưng sức mạnh của hổ báo. Cách gọi này quả là không dễ
nghe phải không? Nhưng nếu với tư cách là người chấp pháp, một chút sĩ
khí của lang hổ các ngươi cũng không có, đó mới là sỉ nhục lớn nhất. Ai
cũng có thể sợ Tề Mộc, duy chỉ có các ngươi là không thể. Nếu như làm sai
nha mà lại kém cỏi, ngoan ngoãn giống như con cừu nhỏ thì làm sao triều
đình có thể trông cậy vào các ngươi. Dân chúng nhờ các ngươi đòi công
đạo vậy các người nhờ ai lấy công đạo đây.

Diệp Tiểu Thiên lau nước mưa trên mặt tiếp tục nói:

- Trong tay chúng ta có dấu của cơ quan chính quyền, có đao gươm, có

vương pháp thì cần gì sợ Tề lão. Điều các ngươi thiếu là dũng khí, chính là
sự bá đạo. Cái gì là bá đạo? Chính là nếu lão không khuất phục thì đánh
cho lão phải khuất phục. Lấy hết dũng khí của các ngươi ra, đối với người
như Tề Mộc phải cường bạo hơn lão thì lão mới ngoan ngoãn như thỏ
trắng. Vì sao, tại huyện Hồ lão dám một tay che cả bầu trời? Thật nực cười,
lão nhiều lắm cũng chỉ như một đám mây đen, khi mây đen tản đi, mưa sẽ
không rơi nữa.

Diệp Tiểu Thiên nói đến đây, mưa to cũng đột nhiên dừng. Diệp Tiểu

Thiên kinh ngạc suýt nữa nhảy dựng lên: “Xuất hiện kỳ tích. Lẽ nào ta là
con riêng của trời sao?”

Nhưng hắn lập tức phát giác có điều không ổn. Mưa chỉ ngừng rơi trên

đỉnh đầu hắn, bọn nha dịch vẫn đứng trong mưa tầm tã.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.