Diệp Tiểu Thiên cũng đầy vẻ tươi cười, vô cùng thân thiết nói:
- Được rồi! Ngải mỗ mấy hôm nay thực sự quá bận rộn, vốn cũng định
lúc nào rảnh bày một bàn tiệc, tiếp đãi vị khách quý đến từ Thủy Tây là
ngươi đây cho tốt một chút, không nghĩ ngươi đã vội đi rồi. Nếu như sau
này Lý tụng sư lại có cơ duyên đến Hồ huyện, cũng mong Lý tụng sư cho
Ngải mỗ ta biết một tiếng, Ngải mỗ cũng sẽ tiếp đãi long trọng.
- Ha ha, không dám! Cáo từ!
Lý Thu Trì chắp tay cười với Diệp Tiểu Thiên, xoay người rời đi, sắc
mặt tái nhợt. Diệp Tiểu Thiên cười tủm tỉm nhìn Lý Thu Trì bước đi xa rồi
nói với Tô Tuần Thiên và Lý Vân Thông:
- Hôm nay chắc không có việc gì rồi, hai người các ngươi nghỉ ngơi đi.
Lý Vân Thông hỏi:
- Đại nhân đi đâu?
Diệp Tiểu Thiên nhìn sâu vào mắt y, nói:
- Ta đến hậu trạch nha huyện thăm xá muội.
Lý Vân Thông không nói gì, chỉ vái chào một cái thật sâu. Diệp Tiểu
Thiên đi vào trong nha môn, Lý Vân Thông rướn người nhìn theo bóng
lưng, cho đến khi hắn biến mất ở cửa nha môn, đột nhiên nói:
- Tô Ban đầu, ngươi cảm thấy tên Diệp Tiểu Thiên này... đáng chết sao?
Tô Tuần Thiên thốt lên:
- Đương nhiên không đáng chết!
Ánh mắt Lý Vân Thông như thoáng ẩn giấu điều gì đó, chậm rãi nói: