DẠ THOẠI - Trang 103

lại thì tòa nhà này còn lớn hơn, ba tòa biệt thự với tạo hình độc đáo là kiến
trúc chủ yếu của trang viên này. Ngoài ra, bể bơi, phòng tập gym, thư viện
cùng chỗ ăn chơi cái gì cần cũng có. Có đôi khi Nhiếp Minh thật sự không
hiểu - mình và thân phận của Vu Thành cách xa nhau như vậy, rốt cuộc là
làm thế nào lại có thể trở thành bạn tốt?

Nghĩ đến Vu Thành, lại nghĩ đến tình bạn gần hai mươi năm của mình

và cậu ấy - hiện giờ, cậu ấy cũng đã mất, lòng Nhiếp Minh liền đau nhức
một trận.

Nhiếp Minh đến trước khu nhà to nhất rồi gõ cửa. Sau khi một vị nữ

quản gia khoảng chừng bốn mươi tuổi ra mở cửa, nghe thấy mục đích đến
đây của Nhiếp Minh thì liền mời Nhiếp Minh đến phòng khách ngồi chờ,
còn bà thì đi lên lầu thông báo với mẹ của Vu Thành.

Chỉ chốc lát sau, mẹ của Vu Thành liền từ lầu hai đi xuống phòng

khách ở lầu một. Dễ nhận thấy rằng, người phụ nữ trên năm mươi tuổi này
vẫn còn đau buồn vì cái chết của con trai, vẻ mặt của bà vô cùng tiều tụy.

“Bác gái.” Nhiếp Minh đứng lên chào hỏi mẹ Vu Thành.

“Nhiếp Minh? Ngồi đi.” Mẹ của Vu Thành cố gắng giữ vững tinh thần

để bắt chuyện, “Con có chuyện gì sao?”

“Là thế này ạ, bác gái.” Nhiếp Minh nói, “Bác biết rằng, con... Là

được Vu Thành mời tham gia cùng cậu ấy vào chuyến du lịch lần này... Sau
khi xảy ra tai nạn, Vu Thành cũng chưa chết ngay... Ừm, ý con là...”

“Con cứ nói thẳng, không sao đâu.” Mẹ Vu Thành là một người hiểu

chuyện, “Trước khi chết con bác đã nói điều gì sao?”

“Vâng.”

“Nó nói cái gì?” Mẹ Vu Thành cố nén đau thương hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.