DẠ THOẠI - Trang 104

“Cậu ấy nói với con...”

“Đợi một chút,” Đột nhiên mẹ của Vu Thành cắt ngang lời Nhiếp

Minh, “Bác nghĩ rằng, nhất định là nó đã nói chuyện gì đó rất quan trọng.
Bác cũng nên để em trai Vu Kiệt của nó biết - bây giờ em trai nó chính là
người thừa kế của dòng họ Vu.”

Nói xong, mẹ của Vu Thành bảo quản gia đi mời Vu Kiệt xuống lầu.

Mấy phút đồng hồ sau, một người khoảng 23 tuổi, thân hình cao lớn,

ánh mắt đàn ông trầm tĩnh đi tới phòng khách.

“Vu Kiệt, con ngồi đi. Nhiếp Minh là bạn tốt của anh trai con. Anh ấy

tới là muốn nói cho chúng ta biết những lời anh trai con nói trước khi chết.”
Mẹ của Vu Thành xoay người nhìn Nhiếp Minh, “Con nói đi.”

“Là như thế này,” Vẻ mặt Nhiếp Minh có chút khó xử, “Vào một phút

cuối cùng, Vu Thành đã nhờ con giúp cậu ấy làm một chuyện.”

“Là chuyện gì?” Mẹ của Vu Thành hỏi.

“Cậu ấy... bảo con đến phòng của cậu ấy, mở ngăn kéo thứ tư ở bàn

học ra, lấy từ trong đó một cuốn sổ, sau khi xem xong thì dựa vào những gì
trong đó viết mà làm. Xin lỗi, con biết thế này là cực kỳ thiếu lễ phép,
nhưng cậu ấy... Cũng chỉ nói ra một yêu cầu này.”

“Không sao, Nhiếp Minh, bác có thể hiểu, con không cần cảm thấy

khó xử. Nếu Thành đã cầu xin con làm giúp nó, vậy thì nhất định là có
nguyên nhân của nó, con hoàn toàn có thể làm theo những lời nó nói. Cám
ơn con đã nói cho chúng ta biết chuyện này.”

“Vậy thì, bác gái, bác có thể... dẫn con tới phòng Vu Thành được

không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.