DẠ THOẠI - Trang 106

Nhiếp Minh bị hành động này làm cho mơ hồ, anh khó hiểu hỏi: “Bác

gái, sao lại thế? Phòng của Vu Thành không ở trong nhà này sao?”

Mẹ của Vu Thành gật gật đầu: Phòng của nó là phòng đơn, đặt tại phía

tây của trang viên.”

“Cái gì?” Nhiếp Minh có vẻ có chút kinh ngạc, “Tại sao một mình cậu

ấy lại ở một phòng, tách biệt với mọi người trong căn nhà lớn này? Vì sao
lại muốn như vậy?”

Mẹ của Vu Thành do dự một chút, nhìn về phía Nhiếp Minh giải thích:

“Đây là qui định mà ông cha của dòng họ bác đã truyền lại, - đứa con cả
phải ở trong căn nhà phía tây đó, những người khác đều không thể đi vào.”

“Điều này...” Đối với qui định kỳ quái này Nhiếp Minh cảm thấy vô

cùng khó hiểu, nhưng lại không tiện hỏi quá nhiều chuyện nhà người khác.

“Thực ra, anh trai cũng không thích sống trong căn phòng nhỏ đó, đa

số thời gian anh vẫn ở chỗ này. Chỉ là căn phòng kia cho tới bây giờ chúng
tôi cũng chưa từng đi vào bao giờ.” Lúc này, Vu Kiệt ở bên cạnh luôn
không nói gì lại mở miệng.

“Nhiếp Minh, chúng ta đi thôi.” Hiển nhiên mẹ của Vu Thành không

muốn thảo luận lại vấn đề này nữa.

Ba người đi ra cửa, đi khoảng 2 phút, đi qua sau một vườn hoa, đi tới

căn phòng nhỏ nằm ở phía tây.

Lần đầu tiên nhìn thấy căn phòng nhỏ này, Nhiếp Minh liền lắp bắp

kinh hãi - nó là kiểu kiến trúc hình vuông tiêu chuẩn, đột ngột xuất hiện tại
một góc của trang viên, dường như căn nhà này với các tòa nhà xung quanh
hay cây cỏ hoa lá đều không có bất cứ sự liên hệ nào. Càng kỳ quái hơn là,
căn nhà này từ bức tường đến nóc nhà toàn là màu trắng, để lộ vẻ thiêng
liêng cùng trang nghiêm. Nếu không phải ở cạnh nóc nhà mở mấy cửa sổ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.