DẠ THOẠI - Trang 107

nhỏ thì sẽ khiến cho người ta nghĩ rằng đây là một hộp trắng hình vuông to
lớn rơi trên thảm cỏ.

Nhiếp Minh ngẩng đầu nhìn tòa nhà quái dị màu trắng này, anh nảy

sinh một cảm giác rất kì quái - căn nhà trang nghiêm tựa như một linh
đường để phúng viếng người chết.

Mẹ của Vu Thành đi đến trước cửa, nhấn hơn mười con số vào mã

khóa ở trên cửa sắt, sau đó giơ tay mở cửa ra.

Nhiếp Minh hơi há miệng thở dốc, anh nhíu mày.

“Bác gái, cháu xin lỗi... Vừa nãy bác nói, căn nhà nhỏ này chỉ có Vu

Thành mới có thể tiến vào, thế nhưng, bác lại có thể biết rõ mật mã của
cánh cửa này...”

Mẹ của Vu Thành quay đầu, nhìn Nhiếp Minh: “Mật mã này chỉ có

bác và Vu Thành biết, trên thực tế, mỗi một thế hệ Vu gia chúng ta đều chỉ
có cha mẹ cùng đứa con cả mới biết được mật mã này.”

“Nói như vậy, căn nhà này đã được xây dựng từ lâu, hẳn là phải có

một chút lịch sử, đúng không ạ?” Nhiếp Minh hỏi.

“Đúng vậy, ngay cả bác cũng không biết nó đã được xây dựng từ lúc

nào.” Mẹ của Vu Thành nói xong, đẩy cửa ra, “Chúng ta đi vào thôi.”

“Bác gái, bác... Trước kia đã từng vào căn nhà này sao?” Đột nhiên

Nhiếp Minh hỏi, trong nháy mắt trước khi bước vào cửa anh liền nảy sinh
một cảm giác sợ hãi.

Mẹ của Vu Thành sửng sốt một phen, nói: “Tuy là có qui định bác

không thể vào, nhưng có lẽ khoảng năm năm trước, thật sự là cảm thấy quá
tò mò, bác liền đi vào một lần.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.