DẠ THOẠI - Trang 124

những điều ghi trong cuốn sổ đó đều không phải là vấn đề tài chính bình
thường, mà là một câu chuyện bí mật... Hơn nữa, ông ấy còn nói, ông ấy
muốn đi chứng thực việc này. Những điều tôi biết chỉ là như vậy.”

“Ngài Nhiếp, cậu không biết là...”

“Tôi biết, tôi cũng nghĩ tới rồi! Anh sẽ lại cho rằng cuộc nói chuyện

của tôi với luật sư Tống chỉ có hai người chúng tôi mới biết được. Bây giờ
ông ấy đã chết, anh không có cách nào để phân biệt lời tôi nói có phải sự
thật hay không, có đúng không?”

“Cậu cũng hiểu rồi, quả thật chúng tôi cần có chứng cứ.”

“Tôi không có chứng cứ. Làm sao mà tôi biết được, dù sao những

người đã tiếp xúc với tôi cũng đã chết...” Nói tới đây, đột nhiên Nhiếp
Minh cảm thấy sởn hết gai ốc, anh ngừng lại.

Lương Dã lại nhìn chằm chằm Nhiếp Minh một lúc, nói: “Vấn đề cuối

cùng, sau khi rời khỏi trang viên nhà họ Vu là cậu lập tức quay trở về nhà
sao? Cậu có nhớ thời gian cậu về đến nhà không?”

“Đúng vậy, tôi đi thẳng về nhà. Tôi nghĩ là có, lúc ấy là... 6 giờ 30

phút, tôi chỉ có thể nhớ như vậy.”

“Được rồi.” Cảnh sát Lương nói, anh ta nhìn Kỷ Lâm bên cạnh đang

liên tục ghi chép.

“Vậy thì, cảnh sát Lương.” Nhiếp Minh nói, “Tôi có thể hỏi anh mấy

vấn đề không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.