DẠ THOẠI - Trang 130

sao lại không trực tiếp viết tên của anh ta ra? Ông ấy biết rõ người này có
thể tới giết mình, tại sao lại không chuẩn bị trước? Ví dụ như, ông ấy hoàn
toàn có thể báo trước với cảnh sát kia mà. Thứ ba, thời điểm viết trong
cuốn sổ rõ ràng là viết sai. Phần ghi chép này chắc hẳn là luật sư Tống viết
vào ngày hôm qua, cũng là ngày 12 tháng 8. Tại sao ông ấy lại viết là ngày
23 tháng 12? Điều này có phải là ông ấy muốn ám chỉ với chúng ta cái gì
không?”

Nghe xong lời phân tích của Nhiếp Minh, Lương Dã hơi gật gật đầu,

ánh mắt lộ ra chút tán thưởng: “Ngài Nhiếp, cậu quả thực rất thông minh,
mấy vấn đề vừa rồi cậu nói ra giống hệt với suy nghĩ của tôi. Vậy thì, tôi
muốn nghe nhận xét của cậu đối với mấy điểm đáng ngờ này.”

“Tôi cho rằng, sở dĩ luật sư Tống không ghi rõ tên của hung thủ là có

hai nguyên nhân: Thứ nhất, ông ấy biết hung thủ là ai, nhưng bởi vì một lí
do nào đó mà không thể nói tên của anh ta ra, nguyên nhân thứ hai...” Nói
tới đây, Nhiếp Minh ngừng lại. Anh lấy tay xoa cằm, nhíu mày.

“Làm sao vậy, nói tiếp đi.”

“Tôi không biết nên nói như thế nào, trong lòng tôi có một cảm giác

rất kỳ lạ, có lẽ... Hung thủ giết luật sư không phải là con người, mà là một
thứ chúng ta không thể biết rõ... Cho nên, luật sư Tống mới không thể viết
tên của anh ta ra, cũng hoàn toàn không thể chống cự lại ‘anh ta’.”

“Ngài Nhiếp, hẳn là cậu không muốn nói một linh hồn hay ma quỷ đã

giết chết luật sư Tống chứ?” Đột nhiên vẻ mặt của Lương Dã nghiêm túc
hẳn lên, “Những thứ đó chỉ là những nỗi sợ trong tiểu thuyết, bây giờ trước
mặt chúng ta là một vụ án mạng thật sự!”

“Thế nhưng, cảnh sát Lương, anh cũng thấy đấy. Luật sư Tống có ghi

là ‘Rốt cuộc anh ta tính làm gì?’, ‘Anh ta đã không phải là người nữa rồi’.
Anh giải thích những lời này như thế nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.