DẠ THOẠI - Trang 142

vừa ra khỏi nhà liền nhận được tờ quảng cáo do tôi làm giả. Đương nhiên,
cậu thanh niên cũng do tôi bố trí ở đó để chờ anh ra khỏi nhà.”

Nhiếp Minh lắc đầu nói: “Tôi không hiểu tại sao cô phải phí công như

vậy để gặp tôi, trên thực tế, cô có thể gọi điện hẹn tôi đến chỗ này, tôi cũng
không để ý đâu.”

Tống Tĩnh Từ lấy tay nâng cằm lên, dừng ở hai mắt của Nhiếp Minh:

“Anh thật sự không biết vì sao tôi muốn hẹn anh đến đây để gặp mặt? Hoặc
là nói, anh thật sự không biết đây là đâu ư?”

Nhiếp Minh sửng sốt: “Sao vậy? Nhà hàng này... Rất đặc biệt sao?”

Tống Tĩnh Từ cúi đầu xuống yên lặng vài giây, sau đó ngẩng đầu lên

nói: “Bốn ngày trước, cha tôi đã rơi từ trên lầu xuống ngay cạnh nhà hàng
này.”

Nhiếp Minh kinh ngạc há to miệng: “Nói như vậy, chỗ này là...”

“Nhà của cha tôi - ở ngay trên nhà hàng này.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.