DẠ THOẠI - Trang 145

Nhiếp Minh nhìn vào đôi mắt của Tống Tĩnh Từ, giữa hai tròng mắt

trong suốt anh có thể thấy được một tia mong đợi và thành khẩn. Anh chỉ
có thể ngồi lại xuống.

“Tôi chỉ có mỗi cha thôi, ngài Nhiếp. Khi đó mẹ tôi lúc sinh tôi ra quá

khó khăn nên đã chết. Trong trí nhớ của tôi chỉ có cha là người quan tâm
bảo vệ tôi nhất, ông chính là người thân duy nhất của tôi. Nhưng bây giờ,
ông lại chết thảm như vậy...” Ánh mắt Tống Tĩnh Từ ảm đạm, giọng nói có
chút nghẹn ngào, “Tôi nghĩ, anh có thể hiểu được tâm trạng này của tôi,
đúng không?”

“Tôi hiểu, tôi cũng cảm thấy rất tiếc. Thế nhưng, tôi thật sự không

hiểu, tôi có thể giúp cô điều gì?”

“Nhiếp Minh, bây giờ tôi hoàn toàn tin rằng anh không phải là hung

thủ giết hại cha tôi, cho nên, tôi nghĩ có lẽ anh có thể cung cấp cho tôi một
ít tin tức hữu dụng, tôi có thể coi đó là manh mối để điều tra ra hung thủ đã
giết hại cha tôi.”

Nhiếp Minh nghĩ một lát rồi nói: “Nghe qua thì thấy có vẻ cô rất chắc

chắn cha mình chết là bị mưu sát, còn tự sát thì sao? Theo tôi được biết,
cảnh sát cũng chưa thể đưa ra kết luận đối với vụ án này.”

“Về vấn đề đó, căn cứ vào phỏng đoán của tôi khi nói chuyện với cảnh

sát, tôi có cảm giác bọn họ sẽ nói rằng vụ án này là một vụ tự sát. Thế
nhưng điều này tuyệt đối là không thể!” Giọng nói của Tống Tĩnh Từ bắt
đầu trở nên kích động, “Cha tôi tuyệt đối sẽ không tự sát! Vào buổi chiều
hôm đó khi ông ấy chết, ông ấy vẫn nói chuyện điện thoại với tôi, trông
không hề có chút dấu hiệu coi thường mạng sống của mình! Chúng tôi nói
chuyện thoải mái giống hệt như bình thường vậy!”

“Cho nên cô cho rằng vụ án này chỉ có thể do mình cô tự tay điều tra

và phát hiện ra sự thật?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.