DẠ THOẠI - Trang 146

“Đây là điều cuối cùng tôi có thể làm cho cha tôi.”

Nhìn ánh mắt kiên định của Tống Tĩnh Từ, đáy lòng Nhiếp Minh dâng

lên một chút cảm phục.

“Được rồi, cô Tống, tôi đồng ý với cô. Tôi sẽ ủng hộ hết sức và giúp

đỡ cô điều tra vụ án này. Việc này cũng liên quan đến sự trong sạch của tôi,
tất nhiên tôi phải làm rõ hiểu lầm này của mình với mọi người rồi.” Nhiếp
Minh nói.

“Cám ơn anh, Nhiếp Minh. Thật sự cám ơn anh.”

“Được rồi, vấn đề bây giờ là, chúng ta phải bắt đầu điều tra từ đâu?”

“Tôi nghĩ chúng ta nên bắt đầu từ manh mối gần nhất.”

“Manh mối gần nhất, cô nghĩ là cái gì?”

“Anh luôn có thói quen nói ra trọng điểm của người khác, đúng

không?” Tống Tĩnh Từ nở một nụ cười, “Thực ra so với tôi anh còn biết rõ
hơn, có đúng không?”

Nhiếp Minh không thể không thừa nhận, năng lực phân tích tâm lý của

Tống Tĩnh Từ đã đạt tới đỉnh cao. Anh đành phải thẳng thắn thành thực mà
đối diện với cô: “Ý cô là cuốn sổ màu đen kia, cuốn sổ màu đen đã mất tích
tại nhà cha cô, đúng không?”

“Còn có cái gì có thể sánh với đồ vật quan trọng như vậy nữa không?

Cha tôi đến Vu gia lấy cuốn sổ màu đen chưa tới bốn tiếng mà đã bị người
khác hãm hại; đồ đạc trong nhà không có gì bị mất, chỉ riêng cuốn sổ đó là
bị mất đi; tất cả nội dung mà cha tôi viết trong sổ ghi chép cũng đều liên
quan đến cuốn sổ màu đen đó. Nhiếp Minh, anh cho rằng những điều này
cung cấp cho chúng ta cái gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.