DẠ THOẠI - Trang 156

“Thế nhưng đó chỉ là phỏng đoán. Chúng ta không có bất cứ bằng

chứng để chứng minh cậu ta đã làm việc này.”

“Nhưng ít nhất cũng đã có mục tiêu để chúng ta điều tra.”

Nhiếp Minh nhíu mày nói: “Cô đừng quên, hiện giờ cậu ta là người

thừa kế của dòng họ Vu. Hai người bình thường chúng ta dựa vào cái gì mà
đòi tiếp cận cậu ta? Cậu ta cũng có nghĩa vụ gì mà phải phối hợp với chúng
ta?”

Tống Tĩnh Từ nghĩ một lúc rồi nói, “Tôi đã có biện pháp, cha tôi đã

làm việc cho Vu gia mấy chục năm. Trong Vu gia có một văn phòng riêng
biệt thuộc về ông ấy. Tôi nghĩ rằng, trong đó nhất định để lại không ít đồ
của ông. Chúng ta có thể mượn cơ hội tới lấy lại di vật của ông để vào Vu
gia hỏi thăm một chút.”

“Ừm... Làm như vậy có vẻ hợp tình hợp lý. Vu Kiệt chắc sẽ không

đoán được chúng ta hoài nghi cậu ta.”

“Nhưng vấn đề là, chúng ta phải hỏi cậu ta như thế nào? Chắc sẽ

không hỏi ‘Xin lỗi, cậu cho rằng cái chết của cha tôi và cậu có quan hệ gì
không’ chứ?”

Nhiếp Minh để tay lên cằm bắt đầu suy tư.

Một phút đồng hồ sau, anh dùng lực vỗ một cái vào đùi: “Tôi biết nên

dò hỏi cậu ta như thế nào rồi! Khi nào thì chúng ta tới Vu gia?”

“Càng nhanh càng tốt, tốt nhất là vào ngày mai - nhưng, anh có thật sự

chắc chắn không? Anh chuẩn bị nói với cậu ta như thế nào?”

“Tạm thời giữ bí mật.” Nhiếp Minh cười nhẹ nhàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.