DẠ THOẠI - Trang 166

“Nếu chuyện cậu ta nói là sự thật thì việc cậu ta tò mò với cuốn sổ

màu đen là vô cùng hợp lí.”

“Nhưng sự tò mò đó chưa đến mức khiến cho cậu ta giết người - nói

như vậy, cậu ta không thể là hung thủ được.”

“Đúng vậy, đầu mối này bị gãy rồi.” Tống Tĩnh Từ đầy uể oải, “Bây

giờ chúng ta lại mất đi phương hướng, hoàn toàn không biết bước tiếp theo
nên làm cái gì bây giờ.”

“Để tôi suy nghĩ đã.” Nhiếp Minh nhắm mắt lại, tựa đầu vào chỗ dựa

lưng trên ghế sofa.

“Không cần vội, từ từ rồi sẽ đến thôi.” Tống Tĩnh Từ đứng lên nói,

“Tôi đi pha hai ly cà phê.”

Nhiếp Minh nằm một mình trên ghế sofa trong phòng khách suy nghĩ

hơn mười phút đồng hồ, cảm thấy không có chút manh mối nào, anh ngồi
dậy, nhìn thấy cặp hồ sơ của luật sư mà bọn họ mới cầm từ Vu gia về.

Đột nhiên Nhiếp Minh có một suy nghĩ - bên trong này có thể ghi lại

điều gì đó hữu dụng hay không nhỉ? Tinh thần anh tỉnh táo lại, mở một tập
tài liệu, lấy một trang trong đó ra.

Nhiếp Minh nhìn tiêu đề của trang đó - “Vụ kiện chó dữ cắn người và

phương án bồi thường.”

Xem ra đây là một vụ kiện mà trước đây luật sư đã nhận, trên tờ giấy

là những dòng chữ ông ấy tự viết.

Nhiếp Minh xem qua một lượt bản nháp này - đây là một vụ án phổ

thông không thông qua tố tụng dân sự (*).

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.