DẠ THOẠI - Trang 164

rồi, ngoại trừ thường xuyên tới tìm cha tôi thì anh ấy rất ít ra ngoài gặp bạn.
Sau khi cha tôi chết, Vu Thành tưởng chừng như đã biến thành ông ấy, anh
ấy thường xuyên đứng một mình trong căn phòng trắng đó, ngẩn người
mười mấy giờ liền, tôi thấy người bình thường hẳn sẽ không làm như vậy.
Tôi không hiểu, căn phòng trắng đáng sợ như vậy, bọn họ lại có thể nguyện
ý ngây ngốc ở trong đó. Nếu đổi lại là tôi thì tôi sẽ không muốn trở thành
người thừa kế của Vu gia, tôi cũng sẽ không ngây ngốc ở nơi này! Sớm
muộn gì cũng sẽ có một ngày phát điên lên mất!”

“Nghe cậu nói thì hình như cậu đã vào đó?” Nhiếp Minh hỏi.

“Tôi chưa vào bao giờ!” Đột nhiên mặt Vu Kiệt đỏ lên, “Tôi muốn

tránh căn nhà trắng đó còn không kịp! Tôi còn lâu mới đi vào đó!”

“Vậy bây giờ, Vu Thành đã chết, ai sẽ tới sống tại căn nhà trắng kia?”

“Không ai cả. Vu Thành cũng không có con trai, dựa theo qui định,

bây giờ không ai có tư cách vào căn nhà đó nữa rồi.” Đột nhiên Vu Kiệt
dừng lại, “Không phải hai người tới lấy đồ của luật sư sao? Tại sao lại hỏi
việc của nhà chúng tôi tường tận như vậy?”

“A..., đúng rồi. Chúng tôi lấy được đồ rồi.” Nhiếp Minh xin lỗi nói,

“Vừa rồi chỉ là nhất thời tò mò, hỏi hơi nhiều một chút, thật ngại quá.” Rồi
nhanh chóng đứng dậy cùng Tống Tĩnh Từ.

“Được rồi, bây giờ anh có thể nói hay không, rốt cuộc luật sư đã nói

với anh bí mật gì?”

“Luật sư nói cho tôi một bí mật - đó là cuốn sổ màu đen có cất giấu

một bí mật nào đấy. Trừ điều đó ra, tôi hoàn toàn không biết gì cả.” Nhiếp
Minh bất đắc dĩ nhún vai.

Vu Kiệt nhìn anh, sau một lúc lâu cũng không nói gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.