DẠ THOẠI - Trang 162

“Chuyện đó... Rốt cuộc cậu có nhìn thấy trong cuốn sổ màu đen viết gì

không?” Nhiếp Minh hỏi.

“Đương nhiên tôi không thấy gì! Nếu đã nhìn thì vừa rồi tôi còn có thể

căng thẳng hỏi anh như vậy sao?”

“Đợi một chút, nói như vậy, cuốn sổ này hoàn toàn không phải là của

Vu Thành. Mà là của cha các cậu?” Tống Tĩnh Từ hỏi.

Vu Kiệt gật gật đầu: “Thực ra, từ sau chuyện này, tôi cũng hoàn toàn

không biết cuốn sổ đó ở đâu, cũng tuyệt đối không dám đi hỏi chuyện về
cuốn sổ này... Mãi đến lúc anh trai của tôi chết, Nhiếp Minh tới nhà chúng
tôi, nói tới di chúc của anh trai, tôi mới biết được hóa ra cha đã truyền lại
cuốn sổ này cho anh trai là con cả. Bây giờ, vì cuốn sổ này mà lại xảy ra
chuyện như vậy... Tôi...”

Vu Kiệt ngừng lại, dường như sợ hãi đã bóp chặt yết hầu của cậu ta,

khiến cậu ta phì phò thở gấp.

Đột nhiên Tống Tĩnh Từ nhớ tới cái gì đó, hỏi: “Cha cậu có phải là

con cả của Vu gia không?”

“Có.”

“Cha cậu truyền lại cuốn sổ đó cho Vu Thành từ lúc nào?”

“Tôi không biết, đại khái chắc là trước khi chết cha tôi đã giao cho anh

trai!”

Nhiếp Minh nhíu mày, hỏi: “Cha cậu chết như thế nào?”

Vu Kiệt ngẩng đầu, nhìn Nhiếp Minh: “Anh hỏi cái này để làm gì?”

“Xin lỗi, tôi cảm thấy có chút kì lạ. Cha cậu đã qua đời ở tuổi trung

niên. Vừa rồi cậu cũng nói, rất có thể cha cậu đã giao cuốn sổ màu đen cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.