DẠ THOẠI - Trang 160

Đây đương nhiên là cục diện mà Nhiếp Minh hy vọng, anh nhìn về

phía Tống Tĩnh Từ liếc mắt ra hiệu, hai người lại ngồi trở lại chỗ cũ.

“Nhiếp Minh, anh có thể nói cho tôi biết luật sư đã nói gì với anh được

không? Rốt cuộc trong cuốn sổ kia viết gì?” Đột nhiên Vu Kiệt dùng ánh
mắt chờ đợi nhìn về phía Nhiếp Minh, trong giọng nói lại mang theo vài
phần cầu khẩn.

Nhiếp Minh sửng sốt một lúc, nói: “Không phải cậu biết trong cuốn sổ

đó có chứa một bí mật sao? Tôi nghĩ cậu đã xem rồi.”

Vu Kiệt lắc lắc đầu: “Nếu tôi đã xem rồi thì còn phải hỏi anh sao?”

Nhiếp Minh cùng Tống Tĩnh Từ liếc nhau một cái, hai người bọn họ

hoàn toàn bị làm cho mơ hồ rồi.

Vu Kiệt thở dài một hơi: “Thực ra, tôi thực sự đã xem qua cuốn sổ đó

một lần rồi. Chẳng qua...”

Cậu ta ngừng lại, ánh mắt nhìn trần nhà, rơi vào hồi tưởng. Qua một

lúc lâu sau, cậu ta tiếp tục nói: “Năm tôi tám tuổi đã xảy ra một chuyện mà
đến nay vẫn còn để lại sự sợ hãi trong tôi. Có một ngày, cha tôi đang làm
việc trong văn phòng, còn tôi thì chơi ngoài phòng khách... Mẹ đi tới bảo
tôi gọi cha, bà muốn bàn với ông một chuyện. Vì thế tôi đến gõ cửa văn
phòng, cha tôi mở cửa rất nhanh. Tôi nói với ông ấy mẹ tìm ông ấy có việc,
ông gật đầu trả lời, sau đó nhét một quyển sổ màu đen trên bàn làm việc
vào ngăn tủ thứ năm - đó là độ cao mà lúc đó tôi hoàn toàn không có cách
nào với tới được. Sau đó, ông liền đi ra ngoài...”

“Tôi ở lại phòng làm việc của ông ấy, cảm thấy rất tò mò - đó là sổ gì

vậy? Vì sao cha chỉ rời đi một lát lại phải giấu nó ở chỗ cao như vậy? Lòng
hiếu kỳ thúc giục, tôi tìm một cái ghế, sau đó đứng ở trên, kiễng chân, cuối
cùng với tới cuốn sổ màu đen kia, tôi lấy nó xuống.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.