Vu Kiệt hơi mấp máy môi. Vài giây sau, cậu ta hỏi: “Luật sư... nói với
anh một chuyện? Đó là chuyện gì?”
Nhiếp Minh để lộ vẻ mặt khó xử: “Xin lỗi, tôi chỉ sợ không thể nói
ra.” Nói xong liền chuẩn bị rời khỏi phòng khách.
“Đợi một chút, Nhiếp Minh. Đúng là anh... đã biết một ít bí mật, có
đúng không?”
Những lời này vừa nói ra khỏi miệng, tay Vu Kiệt liền run rẩy mất tự
nhiên, giống như ý thức được mình đã lỡ lời.
Nhiếp Minh bước đến gần Vu Kiệt, hỏi: “Tôi chỉ nói luật sư đã nói cho
tôi biết một chuyện, tại sao cậu lại biết ông ấy muốn nói cho tôi một bí
mật?”
“Bởi vì sau khi xem xong cuốn sổ màu đen luật sư Tống liền tìm anh
nói chuyện, đương nhiên ông ấy sẽ nói bí mật của cuốn sổ đó cho anh
biết....”
“Thế nhưng, tại sao cậu lại biết chắc chắn trong cuốn sổ đó có viết
một bí mật?”
“Tôi...”
“Cậu đã xem qua cuốn sổ đen đó rồi!” Nhiếp Minh lớn tiếng nói.
Vu Kiệt từ từ ngồi xuống ghế sofa, sắc mặt cực kì khó coi. Nữ giúp
việc hiển nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì, tay chân luống cuống đứng
ở một bên.
“Cô đi trước đi.” Vu Kiệt phất phất tay với nữ giúp việc, sau đó nhìn
về phía Nhiếp Minh cùng Tống Tĩnh Từ nói, “Xin hai người ngồi xuống
nghe tôi nói đã.”