DẠ THOẠI - Trang 161

“Lấy được cuốn sổ, tôi mở nó ra, vừa mới chuẩn bị xem thì đột nhiên,

cha tôi xông vào. Ông thấy tôi đang mở cuốn sổ ra thì liền quát to một
tiếng, xông tới cướp lấy cuốn sổ, đóng nó lại, sau đó...”

Toàn thân Vu Kiệt run lên, rùng mình ớn lạnh. Tạm dừng vài giây,

giọng nói của cậu ta cũng bắt đầu run rẩy theo: “Bình thường cha tôi rất
điềm đạm, bình dị gần gũi. Nhưng giây phút đó, ông ấy như bị nổi điên
vậy, trừng to mắt nhìn tôi, sau đó một bàn tay nắm chặt vai tôi. Tôi bị ông
ấy nắm thật sự rất đau, ra sức vùng vẫy, nhưng ông ấy lại nắm mạnh hơn,
cũng hỏi tôi vừa rồi có phải đã xem qua cuốn sổ này hay không.”

“Tôi cực kỳ sợ hãi, ông ấy chưa bao giờ như vậy với tôi, tôi chỉ có thể

nói thật ‘Không, con không thấy, con chỉ vừa lấy xuống mà thôi.’ Thế
nhưng, dường như cha tôi không hề tin lời tôi nói, ông liên tục hỏi tôi
không dưới năm lần ‘Con thật sự chưa thấy? Nói thật! Rốt cuộc đã xem
chưa?’”

“Tôi bị dọa phát khóc. Lúc ấy tôi thậm chí còn sinh ra một cảm giác

sợ hãi kì lạ - cha tôi có một bí mật không thể cho ai biết ghi lại trong cuốn
sổ màu đen này, nếu tôi thực sự nhìn thấy bí mật đó, ông ấy thậm chí có thể
sẽ giết tôi!”

“Tôi ra sức hét to, vừa khóc vừa thề, nói tôi tuyệt đối chưa thấy bất cứ

thứ gì. Dường như cha tôi đã hơi tin một chút, ông buông tôi ra, tôi điên
cuồng muốn chạy ra khỏi căn phòng đó. Đột nhiên, ông lại bắt lấy tôi, nói
khẽ với tôi rằng ‘Chuyện này không cho phép con nói với bất kì ai, kể cả
mẹ của con.’ Tôi nhanh chóng gật đầu, ông ấy nhìn chằm chằm tôi một lúc,
cuối cùng buông tôi ra, để cho tôi rời đi...”

Vu Kiệt nói xong chuyện này, tay phải xoa đầu, mày nhíu chặt. Giống

như quay trở về với sai lầm của ngày nào đó vào mười năm trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.