DẠ THOẠI - Trang 196

Nhiếp Minh buông lão quản gia ra, liều mạng chạy về phía nhà chính

của Vu gia.

Nhiếp Minh chạy đến trước cửa, đẩy cánh cửa khép hờ ra, miệng anh

thở phì phò, hai mắt trừng lớn - Vu Kiệt đang ngồi trong phòng khách uống
cà phê, xem báo và nữ giúp việc ở bên cạnh cùng giật nảy mình. Cốc cà
phê trong tay Vu Kiệt bị rung khiến cà phê sánh ra, rơi trên đùi cậu ta.

“Nhiếp Minh? Anh làm gì ở đây?” Vu Kiệt cau mày, nghi hoặc hỏi.

Nhiếp Minh bước vài bước đã tới trước mặt Vu Kiệt, lớn tiếng hỏi:

“Tống Tĩnh Từ đâu?”

“Tống Tĩnh Từ? Tôi làm sao mà biết được? Sao cô ta có thể ở chỗ của

tôi được cơ chứ?” Vu Kiệt dùng một ánh mắt kì quái quan sát Nhiếp Minh.

Nhiếp Minh ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi: “Trời ơi...”

Dường như Vu Kiệt còn muốn hỏi cái gì, Nhiếp Minh đã xoay người

lại, chạy ra ngoài cửa.

Đột nhiên, anh dừng bước, xoay người lại lần nữa, nhìn về phía Vu

Kiệt hỏi: “Lần trước cậu có nói với tôi, cha cậu có một người bạn thường
xuyên tới nhà tìm, có đúng không?”

Vu Kiệt khẽ gật đầu.

“Tên ông ta là gì?” Nhiếp Minh vội vàng hỏi.

“Là Hàn Trạch, trước kia tôi toàn gọi ông ấy là chú Hàn.” Vu Kiệt nói,

“Anh hỏi cái này để làm gì?”

Nhiếp Minh không hề để ý đến câu hỏi của cậu ta, tiếp tục hỏi: “Trước

kia ông ta thường xuyên tới nhà cậu?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.