DẠ THOẠI - Trang 195

Anh lấy ra một cái túi nilon từ trong bồn hoa. Anh có thể cảm thấy

được bên trong là những mảnh giấy nhỏ đã bị xé vụn.

Nhiếp Minh phủ lại đất lên chỗ hoa đó, nhẹ nhàng vỗ hai lần, khôi

phục lại hình dạng ban đầu của nó. Sau đó, hai tay anh run rẩy mở túi nilon,
lôi tờ giấy bên trong ra, trên giấy chỉ viết đúng một câu.

Sau khi Nhiếp Minh xem xong, sắc mặt liền tái nhợt, toàn thân run

rẩy, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập.

“Là vậy sao... Hóa ra là như vậy! Từ lúc bắt đầu, mình đã nghĩ sai hết

rồi...” Anh kêu lên đầy hoảng sợ.

Đột nhiên, Nhiếp Minh ngẩng đầu lên thật mạnh, tựa như nhớ tới điều

gì đó, anh chạy vội về phía cổng chính của nghĩa trang, bắt một chiếc taxi
lại.

“Đến trang viên của Vu gia ở thành Bắc! Nhanh lên!” Nhiếp Minh kêu

to.

Sau khi tới nơi, Nhiếp Minh điên cuồng vọt tới cổng chính của trang

viên Vu gia, khiến quản gia đang đứng ở cửa cũng phải khiếp sợ.

“Nhiếp Minh? Sao cậu lại...” Quản gia nhìn Nhiếp Minh đầu đầy mồ

hôi cùng với vẻ mặt kinh hoảng thì cảm thấy rất khó hiểu.

Nhiếp Minh bắt lấy bả vai lão quản gia, lớn tiếng hỏi: “Vừa rồi Tống

Tĩnh Từ có tới đây hay không?”

Thân thể quản gia lùi về phía sau, rõ ràng là đã bị dọa sợ, ấp úng nói:

“Có, cô Tống... Đại khái khoảng một tiếng trước đã dẫn theo em trai của
mình đến đây.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.