DẠ THOẠI - Trang 197

“Thường xuyên tới, vừa tới liền cùng cha tôi trò chuyện mấy tiếng

liền. Chẳng qua sau khi cha tôi qua đời, tôi cũng không gặp ông ấy nữa.”

“Cậu có ấn tượng đặc biệt gì đối với ông ta hay không?”

“Ấn tượng... đặc biệt?” Vu Kiệt nghĩ một lát rồi nói, “Tôi nhớ rõ ông

ấy có một thói quen, bởi vì thói quen đó có phần hơi kì lạ cho nên tôi rất ấn
tượng.”

“Thói quen gì? Nói nhanh lên!”

“Tôi nhớ rằng, lúc ông ấy suy nghĩ một việc gì đó thì sẽ dùng ngón trỏ

bàn tay trái day đi day lại huyệt thái dương của mình. Thói quen này tôi đã
nhìn thấy rất nhiều lần.”

Nhiếp Minh nghe xong những lời này cũng không quay đầu lại mà

chạy ngay ra cửa.

Đứng ở cửa, Nhiếp Minh nhìn về phía trang viên phía tây. Sau đó

nhanh chóng chạy tới căn nhà màu trắng kia.

Nhiếp Minh thở hồng hộc đi tới trước cửa căn nhà màu trắng. Anh đi

lên phía trước, đẩy cửa thật mạnh, miệng hét lớn: “Mở cửa nhanh lên, tôi
biết cô ở bên trong!”

Nhưng trong phòng không có bất kì động tĩnh gì, cánh cửa vẫn đứng

yên như cũ.

Nhiếp Minh lại gõ vài cái lên cánh cửa, vẫn không có phản ứng. Anh

áp sát mặt vào cửa, hét to vào bên trong: “Nếu như cô mà không mở cửa,
tôi sẽ lập tức báo cảnh sát!”

Hơn mười giây sau cửa mới mở ra, Nhiếp Minh xông mạnh vào, đóng

cửa lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.