DẠ THOẠI - Trang 224

Ổ khóa kêu lên “rắc rắc”, cửa nhanh chóng được mở ra.

Cát Lôi vào trong, bật đèn lên.

“A!” Địch Lỵ kinh ngạc kêu lên.

“Sao thế?” Cát Lôi hỏi.

“Đẹp quá!” Địch Lỵ đi vòng quanh phòng khách nói, “Trang trí sang

trọng, thoải mái, lại còn rất tao nhã lịch sự. Trời ơi! Cát Lôi, căn nhà này
rộng bao nhiêu?”

“Tầng trên tầng dưới cộng lại là khoảng 300 mét vuông. Trừ phòng

khách, nhà ăn và phòng bếp thì còn có năm phòng nữa và hai phòng vệ sinh
- sao nào, Địch Lỵ. Em hài lòng không?”

“Cát Lôi!” Địch Lỵ vui mừng bổ nhào vào trong lòng vị hôn phu, “Em

cực kỳ hài lòng! Toàn bộ mọi thứ thật sự là quá hoàn hảo!”

Cát Lôi hết sức thỏa mãn ôm Địch Lỵ. Lần này, anh hôn lên hai má cô.

Nhưng dường như Địch Lỵ vẫn còn chút nghi ngờ, “Những thứ này

thật sự thuộc về chúng ta sao? Vì sao từ lúc quen anh đến bây giờ em
không biết có một căn nhà lớn như vậy?”

Lúc Cát Lôi đang chuẩn bị mở miệng nói điều gì đó thì từ trên tầng hai

phía ngoài cùng bên trái truyền đến một tràng tiếng chó sủa.

“Ồ, suýt nữa là anh quên mất!” Cát Lôi hưng phấn dắt tay Địch Lỵ,

dẫn cô lên lầu, đi đến trước cửa phòng vệ sinh phía bên trái tầng hai. Anh
nói: “Đến làm quen với người bạn già Tạp Tư của anh đi, anh nghĩ em sẽ
thích nó.”

Nói xong, Cát Lôi mở cửa phòng vệ sinh ra. Ngay lập tức có một chú

chó Scotland lông vàng dài hơn hai mét chạy vọt ra - nó vừa ra liền chạy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.