DẠ THOẠI - Trang 272

“Cô ấy tên Chu Đan. Vào lúc anh hai mươi lăm tuổi thì quen biết cô

ấy, lúc ấy cô ấy là một nhân viên ngân hàng. Bọn anh hẹn hò được hai năm
rưỡi thì liền kết hôn, sau đó, chuyển vào căn nhà này ở. Kỳ thật, Tạp Tư là
chó của cô ấy, cũng chính là từ khi bắt đầu vào ở trong căn nhà này thì nó
được cô ấy mang đến, vốn là bọn anh đã sống rất bình thản mà khoái trá --”

Nói tới đây, Cát Lôi ngừng lại, ánh mắt tràn ngập ưu thương.

“Sau đó thì sao” Địch Lỵ hỏi.

Gray ngửa đầu, thâm thâm thở ra một hơi, tiếp nói: “Chu Đan có tiền

sử mắc bệnh tim, nhưng bọn anh đều không quan tâm lắm, bởi vì thầy
thuốc nói chỉ cần không chịu kích thích quá lớn hoặc là khiếp sợ quá độ, thì
sẽ không dễ dàng phát bệnh, hơn nữa lúc nào trên người cô ấy cũng đều
chuẩn bị thuốc trợ tim hiểu quả tức thời linh tinh gì đó. Cho nên, bọn anh
sống trong ngôi nhà này một năm, chuyện gì cũng không phát sinh.”

“Thẳng cho đến có một buổi chiều, anh tan tầm về nhà, vừa mở cửa,

liền thấy được một màn đáng sợ -- Chu Đan nằm ở phòng khách, bàn tay ấn
chặt trái tim, khuôn mặt thống khổ mà vặn vẹo. Anh nhanh chóng chạy lên
xem, lại phát hiện toàn thân cô ấy băng lãnh mà cương ngạnh, đã...... Chết
rồi.”

Nói tới đây, Cát Lôi dùng hai tay bụm mặt, thống khổ thở dài.

“Cô ấy...... Chết vì cái gì? Bệnh tim sao?” Địch Lỵ vội vàng hỏi.

Gray gật gật đầu:“Thầy thuốc chạy tới xme, chẩn đoán ra quả thật là

cô ấy chết vì bệnh tim.”

Địch Lỵ lộ ra vẻ khó hiểu: “Nhưng mà đến cùng vì nguyên nhân gì mà

dẫn phát bệnh tim của cô ấy chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.