Sau khi Cố Dương cúp điện thoại thì liền ngồi xuống ghế sofa: “Vừa
rồi có một cô gái nói với tao câu gì mà... ‘Nano kakan’? Đây là ý gì?”
“Đó là tiếng nhật, nghĩa là ‘Bảy ngày’.” Lý Ngang nói.
“Cái gì? ‘Bảy ngày’?” Cuối cùng Cố Dương không nhịn được cười ha
hả: “Nói thật đi, trò đùa này của bọn mày cũng vụng về quá! Cái đứa
‘Samara’ đó là ai đóng giả?”
Bọn Trang Hải đã hết sức lực để giải thích với cậu ta, ba người ngồi
yên lặng trên ghế sofa, nửa ngày cũng không nói được câu nào.
Sau khi Cố Dương đi, ba người mất gần hai tiếng để lục tung cả phòng
trọ, cuối cùng loại bỏ được trường hợp có những thứ như máy nghe trộm,
máy theo dõi cài đặt trong phòng.
“Tao thấy chuyện này có chút kỳ quái.” Trang Hải nói.
“Sau khi chúng ta tìm được Cố Dương thì lập tức tới nơi này, hoàn
toàn không có ai biết được! Có thể điện thoại bị...” Chu Phong càng nói
càng không thể tưởng tượng nổi.
Lý Ngang yên lặng một lúc rồi nói: “Tao thấy chúng ta nên báo cảnh
sát.”
Trang Hải nói: “Tao cũng nghĩ thế, thế nhưng nói ra cảnh sát sẽ tin
sao? Loại chuyện này... Chính chúng ta còn cảm thấy khó tin.”
“Dù thế nào thì vẫn phải thử, có lẽ Cục cảnh sát đã từng nhận được
những vụ báo án tương tự như thế này thì sao? Có lẽ chúng ta cũng không
phải nhóm đầu tiên xem đĩa phim chết người.” Lý Ngang phân tích.
“Cứ làm thế đi!” Chu Phong vỗ vỗ Trang Hải.