DẠ THOẠI - Trang 96

“Đi cùng tao mà mày vẫn còn lo lắng đến chi phí du lịch? Tao sẽ chi

tiền cho mày.” Vu Thành rộng rãi nói.

“Này... Thế không tốt cho lắm đâu.” Nhiếp Minh cảm thấy để cho bạn

trả cho mình như vậy thì có chút áy náy.

“Được rồi! Mày khách sáo với tao làm gì, ai bảo lúc trước mày chọn

cái nghề giáo viên nghèo nàn đó! 8 giờ 30 sáng ngày mai, gặp tại cơ quan
du lịch Đông Phương. Mang chút quần áo để thay đổi cùng một ít đồ dùng
hàng ngày là được. Mai gặp!” Vu Thành cúp điện thoại.

Nhiếp Minh để điện thoại xuống, lắc đầu cười cười - người này, vẫn là

tính cách võ đoán như vậy. Chẳng qua, thật đúng là thằng bạn chí cốt.

Thực ra, đối với Vu Thành mà nói, chi trả một vài phí du lịch thật sự

không tính là cái gì - không biết dòng họ Vu bắt đầu giàu lên từ lúc nào,
nhưng một trăm năm qua, họ vẫn là người giàu có nhất trong thành phố
này. Ba của Vu Thành chết sớm, bây giờ, là đứa con cả của Vu gia - Vu
Thành chính là người thừa kế của tập đoàn tài chính Vu thị. Nhưng Vu
Thành là một người kỳ quái, anh ta khác với những thiếu gia nhà giàu khác,
không thích cuộc sống quá an nhàn sung sướng, ngược lại lại nguyện ý trở
thành một người bình thường. Vu Thành để sản nghiệp của gia tộc cho mẹ
mình quản lí, ngược lại chính anh ta lại đến công ty nhỏ để làm công - có
đôi khi, Nhiếp Minh cảm thấy người bạn tốt này của mình thật sự là một
quái nhân.

Chẳng qua dù thế nào đi chăng nữa, đề nghị này của Vu Thành quả

thật rất tốt, nhất là đối với Nhiếp Minh vừa trải qua một học kỳ mệt mỏi mà
nói - hẳn là anh nên nghỉ ngơi một chút, trước khi trở thành giáo viên trung
học, cho tới bây giờ Nhiếp Minh cũng không nghĩ rằng cuộc sống của mình
sẽ vất vả như vậy. Anh cảm thấy công việc của mình trong một năm nay,
mỗi ngày đều làm những chuyện như vậy rồi khiến mình vội vàng đến mức

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.