DẠ THOẠI - Trang 97

rối tinh rối mù. Bây giờ, rất không dễ dàng chịu đựng đến kỳ nghỉ hè, thì
phải cố gắng vui chơi rồi.

Nhiếp Minh hai mươi lăm tuổi, dáng người rắn rỏi, diện mạo anh tuấn,

anh có một đôi mắt sáng ngời mà sâu sắc, bây giờ đang ở cùng một nhà với
ba mẹ.

Anh nhanh chóng nói chuyện đi du lịch với ba mẹ rồi lên phố mua

sắm một chút đồ dùng hàng ngày, chuẩn bị mọi thứ thật tốt.

Sáng sớm ngày hôm sau, Nhiếp Minh xách theo túi du lịch chạy tới cơ

quan du lịch, anh gặp được Vu Thành ở cửa.

“Chỉ chờ mình mày thôi đấy, lên xe đi.” Vu Thành giúp Nhiếp Minh

xách túi.

Thành phố bọn họ cách Tây Song Bản Nạp không xa lắm, nếu ngồi xe

ô tô thì chỉ cần một ngày rưỡi là có thể tới nơi. Xe đoàn du lịch chuẩn bị là
một chiếc xe khách cỡ trung, khách du lịch đi theo tổng cộng là 19 người,
thêm hướng dẫn viên du lịch cùng lái xe thì có tổng cộng là 21 người.

Ô tô bắt đầu chạy, hướng dẫn viên du lịch quay về phía hành khách

giới thiệu hành trình, sắp xếp nơi ở và chỗ ăn uống. Nhiếp Minh có thể
nhìn ra được, tâm trạng của mỗi người trên xe đều tốt giống như anh.

Không có bất cứ người nào có thể nghĩ đến, lần du lịch này chính là

cơn ác mộng đáng sợ nhất trong cuộc đời bọn họ.

Sau ba giờ chạy xe, sắc trời đột nhiên thay đổi. Cơn mưa mùa hạ tựa

như một đứa trẻ sơ sinh đang khóc lóc nỉ non, tới không hề báo trước.
Nhưng điều này cũng không thể ảnh hưởng tới tâm trạng của nhóm người
đi du lịch, bọn họ vẫn trò chuyện vui vẻ, hăng hái.

Ô tô chạy trên đường cao tốc, giữa cơn bão táp nhưng phi rất nhanh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.