DẠ THOẠI - Trang 99

Vu Thành từ từ mở mắt, anh ta chỉ có một tia hơi thở mỏng manh.

“Cố chịu đựng nhé! Rất nhanh sẽ có người phát hiện chúng ta bị tai

nạn xe cộ thôi, chúng ta sẽ được cứu!” Nhiếp Minh hét lớn.

“Nhiếp Minh, tao... Sẽ chết ở đây sao?” Vu Thành hoảng sợ nhìn

Nhiếp Minh nói.

“Sẽ không! Mày sẽ được cứu!” Nhiếp Minh lớn tiếng nói.

Đột nhiên, Vu Thành hấp hối bắt lấy quần áo của Nhiếp Minh, nói:

“Tao không thể chết ở đây! Tao tuyệt đối không thể chết ở đây được!”

“Đừng nói nữa! Như vậy máu của mày sẽ chảy ra nhiều hơn!” Nhiếp

Minh ôm chặt lấy Vu Thành.

“Nhiếp Minh... Mày biết không? Tao... không thể chết ở chỗ này, điều

này... không được cho phép! Tao... chỉ có thể chết ở trong nhà tao.” Vu
Thành mở to hai mắt nhìn Nhiếp Minh, cuối cùng trên mặt lộ ra thần sắc sợ
hãi.

Nhiếp Minh sửng sốt một phen, anh không biết những lời này của Vu

Thành là có ý gì.

“Hãy nghe tao nói, mày không thể nói nữa, mày... sẽ không chết.”

Nhiếp Minh bất lực nhìn Vu Thành mình đầy thương tích. Anh biết rõ,
những lời này đối với Vu Thành mà nói chỉ có thể là một sự an ủi.

Mấy phút đồng hồ sau, hơi thở của Vu Thành càng ngày càng yếu, anh

ta có thể cảm giác được cái chết đang từng bước tới gần anh ta. Đến một
phút cuối cùng, Vu Thành nắm chặt tay của Nhiếp Minh, nói: “Nhiếp Minh,
có lẽ tao... sẽ phải chết, nếu mày có thể được cứu thì hãy giúp tao... Làm
một chuyện, mày... Mày nhất định phải đồng ý với tao.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.