Thanh âm Tân Thần Tinh rất suy yếu, nhưng lại ôn nhu nói: “Không có
việc gì, ngươi yên tâm.”
Giá Hiên Mặc Viêm thấy trong mắt Tân Thần Tinh tràn đầy ôn nhu cùng
khiêm tốn, mày hắn gắt gao nhíu lại, năm ngón tay nắm thành nắm đấm, cả
giận nói: “Lạc Vũ đáng chết, nàng ta rốt cuộc nghĩ gì không biết, sao lại hại
ngươi thành bộ dạng như thế này?”
“Khụ…khụ, chuyện này không liên quan đến học muội.” Tân Thần Tinh
nghe vậy, vừa ho khan vừa “nói đỡ” cho Lạc Vũ.
“Ngươi đừng nói chuyện, nghỉ ngơi nhiều chút đi.”
Giá Hiên Mặc Viêm nghe Tân Thần Tinh bênh vực Lạc Vũ, sắc mặt hắn
càng có điểm phức tạp.
“Không…” Tân Thần Tinh lắc lắc đầu muốn giải thích: “Ta muốn giải
thích, không thể cho ngươi hiểu lầm Lạc Vũ học muội.”
Dứt lời, hít sâu vào một hơi chậm rãi nói: “Học muội vốn là trung cấp
dược sư, đối với dược vật cực kỳ mẫn cảm, có thể là nàng phát hiện ra trên
người ta có mang theo hắc sắc cổ độc, khụ…khụ… Đã nghĩ ta sẽ dùng nó ra
tay với nàng, cho nên sự tình mới chuyển biến xấu như vậy…”
Giá Hiên Mặc Viêm vừa nghe, trầm ngâm trong nháy mắt không mở
miệng.
Lạc Vũ đột nhiên biến sắc mặt vô cùng là vì khả năng này.
“Cho dù là vậy đi nữa, nàng ta cũng không nên ra tay nặng như vậy, dù
sao ngươi cũng là một nữ nhi, mà dung mạo của ngươi…” Giá Hiên Mặc
Viêm cau mày.