Cho dù Giá Hiên Mặc Viêm cũng cau mày, gương mặt bình tĩnh nhìn
qua.
Lạc Vũ thấy vậy trầm ngâm trong nháy mắt: “Chiêu thức của hắn và ta
cũng không quá giống nhau.”
“Không giống? Rõ ràng cũng không có đấu khí mà.” Liễu Dục Thần có
chút bất mãn nhìn Lạc Vũ.
Ý của hắn muốn nói Lạc Vũ muốn giấu diếm võ công, không muốn nói
ra cho mọi người biết.
Lạc Vũ quét mắt nhìn sắc mặt bất mãn của Liễu Dục Thần, không thèm
để ý đến hắn.
Sau đó quay đầu nhìn Nghiêm Liệt trầm giọng nói: “Ta cũng không biết
nói sao nữa, nhưng ta có thể phát hiện lực lượng của người nọ và ta không
giống nhau, không phải cùng một chiêu thức.”
Nghiêm Liệt nghe vậy có chút chần chừ nhìn Lạc Vũ nói: “Có thể hay
không là loại võ công khác của sư phụ ngươi…
Lạc Vũ, nếu võ công của hắn ta và ngươi không giống nhau, ngươi cũng
cần phải chú ý rồi.”
Lạc Vũ thấy Nghiêm Liệt tưởng rằng nàng có sư phụ, cũng không chỉnh
lại, chỉ trầm ngâm nhìn Lý Huyền một hồi, đột nhiên nói: “Ngươi chờ một
chút, ta đi hỏi một chút.”
Dứt lời, xoay người đi về phía cửa.
Nghiêm Liệt vừa nghe hai tròng mắt nhất thời sáng ngời.
Phía sau Lạc Vũ còn có tím tôn vương giả, sao hắn lại quên béng đi
chuyện này nhỉ.