Nghịch ngợm quấn mấy sợi tóc mai lên đầu ngón tay, Thượng Quan
Ngưng Nguyệt chuyển mắt nhìn Vô Ngân công tử nói: "Ngươi đừng nói
với ta, ngươi chuẩn bị nói không ai biết vị trí chính xác của họ, cũng không
ai nhìn thấy khuôn mặt thật của người Âm Dương Môn đó chứ?"
Nghe đến đây, Vô Ngân công tử không nhịn được khẽ cười, nhún vai
nói: "Không có cách nào khác, sự thật chính là như thế! Quả thật không ai
biết vị trí của họ, cũng không ai từng thấy mặt thật của họ. Chỉ biết rằng
người của môn phái này tinh thông trận pháp. Đặc biệt là vị Môn chủ kia,
cho dù là một cái cây, một chiếc lá, cũng có thể tạo thành trận pháp, bao
vây người ta đến chết đói."
"Được rồi! chủ nhân của những loại này đều là người trong bóng tối."
Khóe miệng Thượng Quan Ngưng Nguyệt co giật lợi hại, trên trán xuất
hiện vô số vạch đen, nói: "Như vậy chủ nhân của Phiên Vũ Hoa, chắc là ở
Long Diệu Hoàng Triều chúng ta. . . không ai biết vị trí chứ? Nói đi, người
này có bản lĩnh kinh người gì?"