“Hẳn là không đâu! Một khúc nhạc này thực sự là khúc nhạc êm tai dễ
nghe nhất, rung động tâm hồn nhất trong tất cả các khúc nhạc mà ta đã từng
được nghe. Ta nghĩ...”
Thượng Quan Ngưng Nguyệt khẽ cúi đầu, ngón tay phải chậm rãi vuốt
ve lòng bàn tay trái trắng nõn, đồng thời trong đôi môi đỏ bật ra âm thanh
cười tươi đẹp cười đầy lưu luyến: Dieenndkdan/leeequhydonnn “Nghe
xong khúc nhạc thân tiên của nhân gian này, bọn họ nhất định sẽ cảm thấy
đây là một phần đáp lễ tốt nhất mà bọn họ nhận được từ lúc chào đời tới
nay.”
Âm thanh bật ra từ trong đôi môi đỏ mọng của Thượng Quan Ngưng
Nguyệt, mặc dù mang theo mười phần ý cười, nhưng thập đại hộ pháp Sinh
Tử Môn lại cự tuyệt mười phần ý cười trong âm thanh này, ngửi thấy một
chút mùi máu tươi giống như đến từ địa ngục u ám.
Trong đó, chín tên hộ pháp Sinh Tử Môn vẫn đang liều mạng kiềm
chế cảm xúc sốt ruột bất an, chờ đợi một thời cơ tốt nhất, rút trường kiếm
sắc bén từ bên trong vỏ ra, bắt đầu tấn công kẻ địch với tốc độ nhanh nhất
một cách vô cùng tàn nhẫn.
Vậy mà, một tên hộ pháp Sinh Tử Môn trong đó, thân hình cũng đang
ở ngay phía trước chắn ngang hai người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và
Hiên Viên Diễm, lại không thể tiếp tục bình tĩnh được nữa.
Hắn sợ bản thân nếu như không nhanh chóng rút kiếm ra khỏi vỏ, sợ
rằng sẽ bị thái độ nói nói cười cười tự nhiên của hai kẻ địch trước mắt này
tiêu diệt mất dũng khí rút kiếm ra khỏi vỏ vô cùng có hạn này của hắn.
Vì vậy, thân hình tên hộ pháp Sinh Tử Môn đang ở ngay phía trước
chắn ngang hai người Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm,
dinendian.lơqid]on hàm răng bỗng nhiên cắn chặt, tay phải thô ráp lấy tốc
độ như tia chớp, rút ra trường kiếm bên trong vỏ.