Thời gian trôi qua nhanh, Dạ Dật Phong đã rót xong nước trà, đôi mắt
đen nhìn Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt.
Tay đưa về phía hai chiếc ghế trúc ở phía đối diện, Dạ Dật Phong mở
ra chiếc mặt nạ vô dụng, hoặc là miếng vải đen che giấu gương mặt tuấn tú
nhiễm đầy ý cười, môi mỏng bật ra âm thanh cũng tràn đầy tiếng cười:
“Hai vị, mời ngồi!”
Hắn giống như không phải người đã phái mười tên hộ pháp của Sinh
Tử Môn cố gắng tập sát Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm ở
ngoài cung điện, cũng giống như chưa bao giờ thiết lập mưa độc ám khí, cố
gắng đoạt lấy tính mạng của Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên
Diễm.
“Nước trà rất thơm, mặc dù còn chưa uống, đã có ba phần say!”
Hai người Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt cùng
đồng thanh cười nói, vạt áo thêu hoa màu xanh lam, theo gió bay lên, cùng
sánh đôi ngồi đối diện với Dạ Dật Phong.
Ngay cả hai người bọn họ cũng giống như chưa bao giờ lấy xương
trắng và máu tươi làm dây đàn, làm “quà đáp lễ” cho mười tên hộ pháp của
Sinh Tử Môn đã “nhiệt tình nghênh đón” ở bên ngoài cung điện Sinh Tử
Môn, cũng chưa bao giờ ở trên hành lang Sinh Tử Môn dài mười mét, gặp
phải ám khí độc dày đặc như mưa tập kích.
“Hai vị ưu ái Sinh Tử Môn như thế, lo lắng Sinh Tử Môn yên lặng
trên giang hồ đã lâu, khiến võ lâm nhân sĩ không hề nhớ Sinh Tử Môn nữa,
vì vậy không hề tiếc phí công phí sức, khiến uy danh của Sinh Tử Môn
trong giang hồ càng sâu. Đại ân đại đức như thế, ta thân là môn chủ Sinh
Tử Môn, sao có thể không ghi nhớ trong lòng đây?”
Sau khi Dạ Dật Phong nở nụ cười càng đậm, tay trái đưa về phía ly trà
sứ thanh hoa rót đầy nước ở trước mặt hai người Thượng Quan Ngưng