Cánh tay vốn bắt chéo đã thả lỏng ra, lòng bàn tay trái khẽ vuốt ở
trước mặt Hiên Viên Diễm, Dạ Dật Phong mở miệng nói: “Còn có lòng
riêng? Lòng riêng thế nào, ngươi nói đi, tại hạ rửa tai lắng nghe.”
“Chúng ta là vì lấy một ân huệ với môn chủ, nghe nói môn chủ chính
là chủ nhân của khấp huyết hoa, không biết môn chủ có thể xem ở việc...”
Hiên Viên Diễm kéo dài giọng nói, ngón tay bỗng nhiên gảy nhẹ, sau
khi khiến ly trà không bằng sứ thanh hoa vừng vàng rơi vào trên mặt bàn,
môi mỏng tiếp tục chậm rãi nói: “Chúng ta khiến uy danh của Sinh Tử Môn
càng cao hơn trong giang hồ, từ đó để môn chủ nguyện ý bỏ những thứ yêu
thích, đưa khấp huyết hoa cho chúng ta?”
Nghe thấy ba chữ khấp huyết hoa, thân hình Dạ Dật Phong đột nhiên
cứng ngắc, trên gương mặt tuấn tú vẫn cố gắng duy trì nụ cười giả dối,
trong nháy mắt biến mất không còn sót lại chút gì.
“Nếu như, ta cảm thấy được hành động khiến uy danh của Sinh Tử
Môn càng cao hơn trong giang hồ của các ngươi, mặc dù làm ta cảm thấy
mang ơn...”
Không chỉ nụ cười trên mặt Dạ Dật Phong biến mất, ngay cả giọng nói
cũng không có chút ấm áp nào: “Vẫn còn không khiến ta mang ơn đến mức
nguyện ý bỏ khấp huyết hoa mình yêu thích lấy làm vật báo đáp
đâu?””Mang ơn “
Ngoài thư phòng --
Nghe thấy lời Dạ Dật Phong nói, lúc này nam tử trung niên áo đen
đứng ở bên trái mới nâng cổ tay lên, kéo nhẹ vòng sắt màu đen trên cửa.
Một tiếng kẽo kẹt vang lên, trong nháy mắt cánh cửa rộng mở, bàn tay
nam tử trung niên áo đen đứng ở phía bên phải nhanh chóng đưa về phía
cánh cửa, thân thể hơi khom lại, nói: “Hai vị, xin mời!”