Giờ phút này, Dạ Dật Phong thuộc về vế sau.
Bỏ qua độc dược khiến thất khiếu* chảy máu sang một bên, trà này
quả thật là cực phẩm nhân gian, nhưng mỗi lần Dạ Dật Phong uống một
ngụm nhỏ, là có một loại cảm giác đau đến cả ruột gan.
*thất khiếu (gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng)
Dạ Dật Phong nhìn như đang uống trà, thực ra lại đang ưu sầu.
Hai nam tử áo lam bụng dạ khó lường này, uống độc giống như uống
không khí vô hại, lại còn chưa nói rõ ra ý đồ thực sự phía sau, cho nên hắn
cũng không tiện mở miệng hỏi trước.
Bởi vì trong lòng hắn biết rõ, đến lúc nên làm rõ, hai người kia tất
nhiên sẽ tự nói.
Ngược lại, cho dù hắn chủ động mở miệng hỏi, hai người kia hoặc là
giả bộ điếc làm như không nghe thấy, hoặc là đổi sang đề tài khác không có
liên quan.
Đợi sau khi Dạ Dật Phong uống cạn một phần ba nước trà trong chén,
thấy trong ấm trà gần như sắp thấy đáy, từng người Thượng Quan Ngưng
Nguyệt và Hiên Viên Diễm đã uống đủ sáu chén, lúc này mới dừng động
tác giành ấm uống ừng ực.
“Uống no bụng quá, ta phải vận động một chút để giãn gân cốt đã.”
Vừa đặt ly trà sứ thanh hoa xuống bàn, Thượng Quan Ngưng Nguyệt
từ trên ghế đứng lên, đi tới phía mấy chậu hoa sứ ở vách tường bên trái thư
phòng.
Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm uống no, dĩ nhiên là
Dạ Dật Phong lại càng “uống no bụng” hơn.