Hình như rất không vừa lòng với hành động cướp đoạt ấm trà của
Hiên Viên Diễm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt vội vàng cầm ly trà trong
tay, dfienddn lieqiudoon đưa tới trước mặt Hiên Viên Diễm, giọng nói tràn
đầy oán giận: “Đừng có một mình hưởng dụng chứ, cũng phải rót cho ta
nữa.”
Nhìn thấy hai người Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt
cướp ấm trà cướp tới cướp lui, không ngừng rót nước trà vào trong chén sứ
thanh hoa, lại không ngừng ngửa đầu uống cạn nước trà trong chén.
Trên khuôn mặt tuấn tú của Dạ Dật Phong vẫn tràn đầy ý cười, nhưng
ý cười đó không còn sự dịu dàng nữa, mà là một loại cười mà khó có từ
ngữ nào có thể hình dung được, quả thật so với khóc còn khó coi hơn nhìn
gấp trăm lần.
Bọn họ, bọn họ biết rõ trà có độc, lại còn ngươi một chén ta một chén
uống ừng ực? Hơn nữa, bọn họ uống vào trà có độc, lại kì lạ là không có
chảy máu đến chết? Chuyện này......
Trước đó Dạ Dật Phong đã uống thuốc giải, dĩ nhiên không sợ uống
xong nước trà có độc, sẽ dẫn đến bản thân bị chảy máu đến chết.
Vì vậy, Dạ Dật Phong rợn cả người, lòng bàn chân cũng lạnh run từng
trận, bưng ly trà sứ thanh hoa ở trước mặt lên. Dạ Dật Phong cũng không
có ngửa đầu uống trà, hắn chỉ yên lặng cúi đầu, từng ngụm từng ngụm nhỏ,
hết sạch nước trà trong chén.
Nước trà thật rất thơm, nhưng nước trà có thơm ngát hay không, có lúc
cũng không vì nước trà, mà là tâm tình của một người.
Một người nếu có tâm tình vô cùng vui vẻ, cho dù nuốt vào chính là
hoàng liên đắng, cũng sẽ cảm thấy cực kỳ ngọt ngào. Nhưng một người nếu
có tâm sự nặng nề, cho dù nuốt vào chính là đường mật ngọt, vẫn sẽ cảm
thấy cay đắng không chịu nổi.