ĐẶC CÔNG TÀ PHI - Trang 1629

dịu dàng vòng qua cổ phương khách, tay phải ôm hông phương khách,
cùng phương khách cười đùa **.

"Gia à, lòng dạ ngài thật độc ác mà. Vì sao hôm qua không đến thăm

người ta? Ngài có biết người ta nhớ ngài bao nhiêu không? Người ta nhớ
ngài không chỉ dung nhan tiều tụy mà lòng cũng đã bể làm hai rồi." Môi đỏ
kiều diễm ướt át của Hoa nương tràn ra giọng nói mềm mại như đường mật
ngọt ngào, đôi con ngươi câu hồn nhiếp phách cũng không quên liên tục
liếc mắt đưa tình. Chỉ là nhiều lúc Hoa nương liên tục liếc mắt đưa tình
không phải với phương khách, mà là lia mắt tới trang sức châu ngọc bảo
thạch có giá trị xa xỉ đeo trên người phương khách.

Đôi tay ngọc ngàn người gối, đôi môi hồng vạn người nếm, Hoa

nương đem tất cả bản lĩnh của mình ra sức dụ hoặc phương khách, đương
nhiên cũng không phải thật sự muốn lấy trái tim phương khách. Mà là...
muốn lấy được trang sức châu ngọc bảo thách có giá trị xa xỉ đeo trên
người phương khách và xấp ngân phiếu kếch xù cất cẩn thận trong ngực
phương khách, muốn đến tan nát cõi lòng.

Mặt đầy son phấn, ẩn tình ngắm quân, quần áo nhẹ rơi, mây mưa thất

thường.

Bởi vì phương khách đều là những người tiêu tiền như nước, là "tài

thần gia" vung tiền hào phóng. Nếu có một ngày "tài thần gia" nghèo rớt
mồng tơi, dĩ nhiên các Hoa nương sẽ ghét bỏ phương khách như ghét chó
dại ven đường, đến nhìn một cái cũng ngại nhìn.

"Hôm qua gia bận chuyện, không thể đến đây gặp Tiểu Mỹ Nhân,

nhưng trong lòng gia lúc nào cũng nghĩ đến Tiểu Mỹ Nhân... trắng đêm khó
ngủ nha! Vì thế, hôn nay rảnh rỗi liền lập tức tới gặp Tiểu Mỹ Nhân đó."
Mặc dù trong miệng phương khách cười phóng đãng, nói lời tình ý giả dối,
bàn tay cũng suồng sã vuốt ve tới lui thân thể thơm hương của các Hoa
nương, nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm vũ đài* đối diện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.