ĐẶC CÔNG TÀ PHI - Trang 1717

trong trận, cuối cùng mình thì bị đói chết.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt vơ vét Ma Âm hoa quý hiếm làm cho

Tiêu Hàn cực kì không vui trong lòng, lập tức giận dữ trừng Dạ Dật Phong,
đưa giọng nói lạnh lùng vào trong lỗ tai Dạ Dật Phong: "Ngươi vội cái gì?
Bọn họ có thể không nhìn nguy hiểm ở ngoài trận, bình chân như vại đòi ta
cam kết, nhất định trong lòng đã sớm có diệu kế rút lui khỏi rừng trúc an
toàn!"

Tiêu Hàn vừa dứt lời, Hiên Viên Diễm nhìn Tiêu Hàn, môi mỏng cong

lên, nói: "Theo ta được biết, ngươi có thể trên nền trận Thiên La Địa Võng,
làm ánh sáng rực rỡ bao phủ mặt đất biến mất một khu vực nhỏ, có đúng
không?"

Tiêu Hàn nhìn Hiên Viên Diễm, trong môi phun ra một chữ: "Đúng!"

Mặc dù Tiêu Hàn không biết trong lòng Hiên Viên Diễm có diệu kế rút

lui như thế nào, nhưng Hiên Viên Diễm tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ
hỏi hắn câu vừa rồi, cho nên diệu kế rút lui của Hiên Viên Diễm nhất định
có liên quan đến khu vực ánh sáng biến mất. Vì vậy, không cần Hiên Viên
Diễm mở miệng nhắc nhở, ống tay áo màu lam của Tiêu Hàn lập tức phất
lên, một mộc bài bảy màu bắn ra nhanh như chớp từ trong ống tay áo, đính
bên cạnh Cửu Cung.

Trong trận Thiên La Địa Võng --

Mặt đất vốn bị bao phủ bởi ánh sáng rực rỡ dưới chân mấy người Tiêu

Hàn, nhất thời một khu vực hình chữ nhật rộng nửa thước, dài hai thước
biến mất.

Liếc nhìn khu vực ánh sáng hình chữ nhật bị biến mất, môi mỏng của

Hiên Viên Diễm phát ra một câu: "Nhiều nhất nửa canh giờ là chúng ta có
thể an toàn rút lui khỏi rừng trúc rồi!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.