ĐẶC CÔNG TÀ PHI - Trang 1960

-- Ực! Ực!

Ngốc Bảo lại tưởng tượng cảnh tôm ra khỏi chảo, tham lam nuốt nước

miếng vài lần, nửa người vươn ra khỏi sau thân cây.

"Nếu vẫn chưa đủ để Ngốc Bảo ăn thì thêm một con vịt tiềm bát bảo

nữa nhé? À, chắc Ngốc Bảo chưa biết vịt tiềm bát bảo là cái gì. Nếu nói
đến vịt tiềm bát bảo, thật ra chính là cắt tám loại nguyên liệu như thịt đùi
heo, hạt dẻ, gan ngỗng... thành miếng vừa ăn, sau đó nhét vào trong bụng
vịt rồi tiềm chung với nhau. Chẹp chẹp chẹp, mùi vị ấy thật vi diệu làm
sao..."

-- Ực! Ực! Ực!

Trong đầu Ngốc Bảo hiện lên cảnh vịt thơm tiềm lên, nước miếng

chảy như suối nhỏ từ khung miệng há hốc xuống trước ngực.

-- Cứu mạng a, thèm chết nó á!

Thân hình khổng lồ của Ngốc Bảo như mũi tên nhọn rời dây cung, lao

ra khỏi sau thân cây "vèo" một tiếng, đứng trước mặt Thượng Quan Ngưng
Nguyệt trong nháy mắt.

Nàng khẽ chọc ót Ngốc Bảo, cười cười: "Cuối cùng cũng chịu đi ra

rồi?"

Cái đầu bự của Ngốc Bảo chôn trong ngực Thượng Quan Ngưng

Nguyệt, sau đó đôi cánh lớn làm nũng vỗ về tay nàng.

Người tài vì tài mà tử, chim chóc vì ăn mà chết.

Ngốc Bảo hoàn toàn bị nhiễm tật xấu ham ăn của Cầu Cầu rồi, vì gà

thơm, vịt mềm, tôm ngon, hy sinh hình tượng uy phong vẫn lấy làm kiêu
ngạo thì có gì ghê gớm đâu?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.